Bất chấp

Trang Lâm cuối cùng bất chấp hình tượng ôn nhu đoan trang trước đó, trực tiếp đứng phắt dậy hô lớn: "Trịnh Duệ! Mày câm miệng ——."

Trịnh Duệ ở trên đài không có chút ý định dừng lại, thậm chí ý cười trên môi cậu còn sâu hơn vài phần, mỉm cười nhìn khán giả dưới đài, giống như đang nói đến chuyện gì đó cực kỳ thú vị: "Câu trả lời rất đơn giản, đương nhiên vì cặp vòng tay này là vật định tình của mẹ tôi và chú tôi!"

Phòng đấu giá yên tĩnh trong chốc láy, sau đó phát ra một cuộc thảo luận sôi nổi.

"Cái gì? Tôi không nghe nhầm đấy chứ?"

"Vật định tình với chú họ của Trịnh Duệ...... cũng có nghĩa Trang Lâm nɠɵạı ŧìиɧ?"

"Tên của những vật đấu giá khác cũng như vậy......"

"Cho nên hai vợ chồng này ai đi đường nấy sao."

【 Đúng thế, chính là vậy đó! 】

Các khách mời giọng điệu kích động, Diệp Lạc Dao còn hưng phấn hơn bọn họ.

【 Chỉ là hình như hôm nay anh họ Trịnh Tu không tới? 】

【 Hơi đáng tiếc. 】

【 Nhưng cũng không sao, phía sau mỗi vật phẩm đấu giá đều có một chuyện cũ! Chúng ta tiếp tục lắng nghe Trịnh Duệ kể là được rồi! 】

Hôm nay Trịnh Duệ đến là để hủy hoại danh tiếng của Trang Lâm và Trịnh Tu, cho nên chuyện cũ đằng sau những vật phẩm đấu giá này cậu sẽ tận tình kỹ lưỡng kể lại, không nỡ bót xót chỉ một chút!

Nói về vật phẩm đấu giá thứ nhất xong, Trịnh Duệ liền gấp gáp giới thiệu đến vật phẩm đấu giá thứ hai.

"Vòng tay dì nhỏ, đúng như cái tên gọi, đây là quà sinh nhật dì nhỏ của tôi tặng cho ba tôi, vào tháng thứ hai sau khi bọn họ xác định quan hệ........"

Trịnh Duệ nói rồi bỗng dừng lại, tựa hồ như đang suy nghĩ.

Chỉ cần nghe đến đây, máu trong người Trịnh Tu lập tức đông cứng.

Đây là chuyện nhiều năm trước, Trịnh Duệ vậy mà vẫn có thể nhớ rõ ràng?

Không có khả năng?

Một giây sau liền thấy Trịnh Duệ tự tin mỉm cười nói: "Tôi nhớ ra rồi, khi đó tôi hình như mới 5 tuổi thì phải? Ngày đó bọn họ tụ tập lại cùng nhau để chúc mừng sinh nhật tôi, nhưng bọn họ cũng biết, tiệc sinh nhật ấy, đặc biệt là tiệc gia đình, người trong nhà rất nhiều, tâm tư của ba mẹ tôi lại không đặt lên người tôi, vì vậy cần chúc mừng thì chúc mừng, sau đó ba tôi dẫn dì nhỏ vào phòng."

Sắc mặt Trịnh Tu tức khắc tái xanh, vội vàng tăng tốc xông lên sân khấu.

Nhưng Trịnh Duệ vẫn tiếp tục nói: "Hai người bọn họ ở trong phòng chơi rất lâu, tôi nhớ là khoảng giữa trưa, cho đến khi tiệc tối sắp bắt đầu bọn họ mới ra."