Không cãi nhau

Hoắc Yến Hoắc Cảnh đều cau mày.

Ba Hoắc cũng bị dọa một phen, vội vàng nắm chặt tay mẹ Hoắc.

Bởi vì Diệp Lạc Dao có mặt nên ông không thể mở miệng nói, cầm điện thoại gõ một hàng chữ: "Em yên tâm, sau này anh nhất định sẽ không cãi nhau với em."

Mẹ Hoắc vốn dĩ nghe xong cũng rất tức giận, bây giờ nhìn thấy hàng chữ trên điện thoại của ba Hoắc, khóe môi tức khắc có chút không khống chế giương lên.

Tiếng lòng của Diệp Lạc Dao vẫn đang tiếp tục:

【 Đợi đến lúc mẹ Hoắc tới bệnh viện, ba Hoắc vừa mới làm phẫu thuật xong chưa tỉnh, tiểu thanh mai cố ý giả vờ rất thân thiết với ba Hoắc, mẹ Hoắc đương nhiên hiểu lầm! 】

【 Sau khi ba Hoắc mê man tỉnh lại, mẹ Hoắc lại cãi nhau với ông. Ba Hoắc cảm thấy mẹ Hoắc không quan tâm đến thương thế của mình nên rất đau lòng, mà mẹ Hoắc lại cảm thấy ba Hoắc quá thân cận với tiểu thanh mai. Sau cuộc cãi vã lần này, mẹ Hoắc cũng không đến thăm ba Hoắc lần nào nữa, cho đến ngày ba Hoắc xuất viện, mẹ Hoắc vốn định nói chuyện với ba Hoắc, kết quả không nghĩ tới vừa đến bệnh viện, không gặp được ba Hoắc mà chỉ nhìn thấy tiểu thanh mai. 】

m điệu của Diệp Lạc Dao đột nhiên cất cao:

【 Quan trọng là —— tiểu thanh mai vậy mà lại đeo chiếc nhẫn cưới mà dì hai bí mật trộm bán đi ngay vào thời điểm này! 】

Cả nhà nghe đến đây đều hít vào một hơi lạnh.

Hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm lại thêm hiểu lầm, đây chẳng phải đang buff chồng chết để ly hôn sao?!

Cũng mau cũng may!

Trước mặt, chuyện bọn họ cần lo lắng đều không xảy ra.

Diệp Lạc Dao cũng thở phào.

【 May thay mấy chuyện này đều không xảy ra! 】

Chính vào lúc này, giọng nói ôn nhu của Tống Ngọc lại lần nữa vang lên: "Hửm? Sao mọi người còn chưa động đũa? Là đang chờ em sao?"

Người trên bàn đều lần lượt ngước mắt nhìn Tống Ngọc.

Tống Ngọc hơi dừng chân, không biết có phải là do cô ta gặp ảo giác hay không, cô ta luôn cảm thấy địch ý của cả nhà bọn họ đối với mình giống như lại tăng lên rồi?

Nội tâm Tống Ngọc thình thịch một tiếng

Không phải chứ?

Cô ta vừa mới quay về, thậm chí còn chưa nói chuyện riêng với ba Hoắc, bọn họ đã phát hiện ra mục đích của mình rồi sao?

Không có khả năng.

Trừ phi cả nhà bọn họ có thuật đọc tâm!

Nếu người Hoắc gia thật sự biết được Tống Ngọc đang nghĩ cái gì, bọn họ có thể sẽ không nhịn được bật cười.

Xin lỗi, bọn họ thật sự có thuật đọc tâm, nhưng không phải đọc tâm của Tống Ngọc.

Tống Ngọc âm thầm bình tĩnh lại, nắm chặt tay phải của mình nhanh chân bước tới chỗ ngồi của mình ngồi xuống: "Xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu."

Mẹ Hoắc dẫn đầu nở nụ cười: "Không sao, được rồi, hiện tại người đã đủ, bắt đầu dùng bữa đi."

Hoắc gia không có quy định ăn cơm không được nói chuyện.

Mẹ Hoắc rất hứng thú với buổi ghi hình kỳ này của Diệp Lạc Dao và Hoắc Yến, mở miệng hỏi mấy câu.

Dù sao kỳ này còn có một chủ đề nhạy cảm nên nói chuyện liền nhắc tới Đoạn Hạo Nghiêm.

Diệp Lạc Dao nghe vậy lập tức vểnh tai, nghiêng đầu nhìn Hoắc Yến.

Hoắc Yến hắng giọng: "Chuyện này có gì để nói đâu?"

Hoắc Cảnh ánh mắt nhàn nhạt: "Dù gì cũng là tình địch cũ của em, sao lại không có gì để nói?"

Ba Hoắc mẹ Hoắc không nhịn được cười.

Mẹ Hoắc nói: "Nói thật, mẹ cũng không ngờ con sẽ công khai làm rõ ngay trên chương trình."

Hoắc Yến nói: "Vậy cũng không có cách, nếu con không làm rõ, dựa vào cái tính tình thối kia của Đoạn Hạo Nghiêm khẳng định sẽ ngáng chân con và Diệp Lạc Dao cả một kỳ, rất phiền."

Diệp Lạc Dao cũng gật đầu theo.

【 Đúng thật. 】

Cả nhà bọn họ trò chuyện vui vẻ, Tống Ngọc căn bản không thể chen vào được, cô ta suy nghĩ một lát lên tiếng hỏi: "Là tống nghệ gì vậy? Dì ra nước ngoài lâu quá nên rất ít khi chú ý đến mấy chương trình này, sao Tiểu Yến lại cùng tham gia chương trình với tình địch?"

Nghe cô ta nói, ánh mắt của người Hoắc gia lập tức tập trung trên người cô ta.

Hoắc Yến tiện miệng lấy lệ: "Đều qua rồi, không quan trọng."

Trùng hợp đầu bếp bưng một đĩa tôm hùm lên.

Hoắc Yến nói: "Dì Tống nếm thử đi."

Giọng điệu chiếu lệ của hắn quá rõ ràng, trên mặt Tống Ngọc hiện lên một kia gắng gượng.

Nhìn đĩa tôm hùm lớn trước mặt, Tống Ngọc nói: "Được, vậy để dì bóc một con trước cho Tiểu Yến nhé?"

Hoắc Yến vội lắc đầu: "Không cần không cần."

"Vậy Tiểu Dao?" Tống Ngọc mong chờ nhìn sang Diệp Lạc Dao.

Diệp Lạc Dao lắc đầu như trống tỏi: "Dì Tống, ba Hoắc mẹ Hoắc từ nhỏ đã dạy con phải tự lập, cho nên con muốn ăn cái gì con sẽ tự bóc!"

【 Thật đó! 】

Tống Ngọc chỉ có thể nói: "Được rồi, vậy dì tự ăn vậy."

Mẹ Hoắc cúi đầu, lại muốn cười rồi.

Bỗng dưng nghe thấy giọng nói nghi hoặc của Diệp Lạc Dao vang lên:

【 Í —— chờ đã, chiếc nhẫn đeo trên tay tiểu thanh mai sao quen mắt quá vậy? 】

Người Hoắc gia đồng thời dừng động tác.

Bàn ăn của Hoắc gia là bàn tròn, Hoắc Yến và Hoắc Cảnh ngồi đối diện với Tống Ngọc.

Cách có chút gần nên mọi người chỉ có thể nhìn lướt qua kiểu dáng của chiếc nhẫn.

Nói chứ, thật sự có chút quen mắt!

Hoắc Cảnh và Hoắc Yến nhìn nhau.

Không phải chứ?

Tống Ngọc ngồi cạnh mẹ Hoắc, mẹ Hoắc chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể nhìn rõ.

Nhưng thời điểm vừa tới, trên tay Tống Ngọc chẳng phải không đeo cái gì sao?

Tại sao đột nhiên muốn đeo nhẫn.

Mẹ Hoắc nghi hoặc trong lòng, không nhịn được hơi nghiêng đầu.

Chính lúc này, giọng nói kinh ngạc của Diệp Lạc Dao vang lên:

【 Không phải chứ! Nhẫn cưới không có khả năng còn có phiên bản thứ hai đúng không? Chiếc nhẫn kim cương kia của mẹ Hoắc không phải đang trên tay Trang Lâm sao? 】

Mẹ Hoắc con ngươi trừng lớn.

Thật sự là trứng bồ câu của mình?

(*) Trứng bồ câu = kim cương to bằng quả trứng bồ câu.

Không đúng.

Mẹ Hoắc nhìn ba Hoắc.

Ba Hoắc cũng có vẻ mặt kinh ngạc.

Không có khả năng, chiếc nhẫn kia là ông tìm người chuyên môn chế tạo, trên chiếc nhẫn còn có mã hóa đặc biệt, cả thế giới chỉ có một chiếc!

Vậy chiếc nhẫn trên tay Tống Ngọc ——

Diệp Lạc Dao cũng biết giá trị của chiếc nhẫn của mẹ Hoắc, cho nên cậu rất nhanh phản ứng lại:

【 Chẳng lẽ là bắt chước? 】

【 Trong nguyên tác chính là vì chiếc nhẫn này trực tiếp dẫn đến việc ba Hoắc mẹ Hoắc ly hôn. Nhà đầu giá có ghi chép, chính Trịnh Tu đã đấu giá được chiếc nhẫn này, Trang Lâm còn cố ý khoe khoang trước mặt chúng ta, mình và mẹ Hoắc đều không thể nhìn lầm...... 】

【 Cho nên...... chính là vì tiểu thanh mai không mua được chiếc nhẫn của mẹ hoắc nên cô ta mới không xuất hiện trong bữa tiệc Dương gia, mới vội vội vàng vàng trở về vào ngày hôm qua? 】

Hoắc Cảnh nhướng mày.

Cho nên đây chính là hiệu ứng cánh bướm do thay đổi hướng phát triển của cốt truyện?

Hoắc Yến cảm thấy cực kỳ có lý, nhưng hắn vẫn có chút không hiểu, tại sao Tống Ngọc chấp niệm với cái nhẫn này.

Mẹ Hoắc lập tức phản ứng lại.

Lúc đến công ty không đeo nhẫn, cố ý đưa ra vào thời điểm này, không phải là để mình thấy sao?

Chỉ đáng tiếc, chiếc nhẫn này căn bản không phải là nhẫn của mẹ Hoắc.

Tống Ngọc có lẽ cũng không biết, bằng không cô ta cũng sẽ không công khai mà đeo trên tay như vậy.

Diệp Lạc Dao cũng nghĩ tới vấn đề này.

【 Tống Ngọc quả nhiên muốn gieo rắc xích mích tình cảm giữa ba Hoắc mẹ Hoắc, chỉ đáng tiếc, bởi vì cô ta không nước, chỉ nhìn từng thấy chiếc nhẫn kia của mẹ Hoắc ở trong hôn lễ của ba Hoắc mẹ Hoắc, cho nên cô ta căn bản không ngờ tới mình vậy mà lại mua được hàng nhái ha ha ha. 】

【 Nhưng mà, nếu như mẹ Hoắc thừa nhận chiếc nhẫn này là của mình vào lúc này, sau đó vô tình không cẩn thận tiết lộ tai sao muốn bán chiếc nhẫn cưới này —— 】

Diệp Lạc Dao nhịn không được, cúi đầu cười khẽ.

【 Sao mình có thể hư như vậy! 】

Những người khác đáy mắt đều mang theo ý cười.

Ai nói Diệp Lạc Dao hư?

Diệp Lạc Dao, giữ gìn quan hệ hoà thuận trong gia đình, ngoan!

Tống Ngọc, gây xích mích cho quan hệ của ba mẹ, hư!

Không lâu sau, đầu bếp lại lần lượt bưng lên những món hải sản khác.

Có hàu sống, cũng có cua hoàng đế.

Mấy món ăn này mặc dù trước khi đưa lên bàn đã được chế biến qua, nhưng vì kích thước hải sản vốn đã lớn nên lúc ăn vẫn cần phải dùng tay phụ trợ.

Đợi đến khi cả nhà ăn gần xong, mẹ Hoắc mới giống như đột nhiên phát hiện ra, nghiêng đầu nhìn Tống Ngọc: "Tiểu Ngọc, chiếc nhẫn này trên tay em sao nhìn quen mắt như vậy? Đẹp lắm."

Sau khi Tống Ngọc đi vệ sinh cố ý đeo chiếc nhẫn vào ngón tay, cả một buổi trưa chỉ đợi câu nói này của mẹ Hoắc!

Trong mắt cô ta hiện lên một tia đắc ý, lúc này tỏ vẻ lơ đãng giơ tay, cười nói: "Vậy sao, em cũng rất thích, là...... một người rất quan trọng tặng cho em."

Cô ta nói lời mơ hồ, nói xong lại tựa như lơ đãng mà liếc nhìn ba Hoắc.

Cảnh tượng này được mẹ Hoắc và những người khác thu vào trong mắt.

Diệp Lạc Dao liên tục cảm khái:

【 Đệt mợ, hành động này của cô ta thật cao tay! Nếu không phải mẹ Hoắc biết được tung tích của trứng bồ câu của mình, có lẽ thời điểm này đã bắt đầu nghi ngờ ba Hoắc rồi? 】

【 Đáng tiếc —— 】

Diệp Lạc Dao xem với vẻ mặt như đang xem kịch hay.

Sau đó nghe mẹ Hoắc cười nói: "Nhìn sơ qua rất giống với chiếc nhẫn cưới của chị, anh nói có phải không?"

Câu cuối cùng là nói với ba Hoắc.

Ba Hoắc lúc này đương nhiên phải phối hợp với mẹ Hoắc, ngó qua nhìn trực tiếp gật đầu: "Chính là nhẫn cưới của em."

Tống Ngọc thế nào cũng không ngờ mẹ Hoắc lại trực tiếp thừa nhận đây chính là nhẫn của mình.