Oan uổng

Sáng ngày hôm sau, Diệp Lạc Dao bị Hoắc Yến kéo ra khỏi túi ngủ.

Chu Tử Kiện nghe thấy tiếng động, không khỏi nhìn sang, vừa nhìn liền cười: "Trước đây sao chưa từng thấy Lạc Dao dậy khó khăn như vậy?"

Diệp Lạc Dao ngủ đến nửa tỉnh nửa mê, trả lời: "Trước đây phải ghi hình chương trình...... hôm nay không phải không cần ghi hình sao?"

"Không cần ghi hình nhưng phải về nhà!" Hoắc Yến nâng cao âm lượng.

Diệp Lạc Dao cố gắng làm mình tỉnh táo: "Em biết rồi em biết rồi, anh hai anh nhỏ giọng chút, quá ồn ——."

"Anh không lớn giọng chút em có khả năng dậy à?" Hoắc Yến vô ngữ: "Thật muốn chụp bộ dáng này lại rồi gửi cho fans em xem."

Diệp Lạc Dao buồn ngủ đến mức thật sự không có sức đấu võ mồm với Hoắc Yến, mơ mơ màng màng mặc quần áo rửa mặt xong liền lên xe cùng Hoắc Yến.

Bọn họ cách sân bay nửa ngày lái xe, Diệp Lạc Dao ngủ suốt một đường.

Cho đến khi trước khi lên máy bay mới hoàn toàn tỉnh lại.

Trước khi hạ cánh, Diệp Lạc Dao đột nhiên nghĩ tới cái gì hỏi Hoắc Yến: "Anh hai, lát nữa anh về nhà không!"

Hoắc Yến lắc đầu: "Không về."

Hoắc Yến bình thường có rất nhiều nhiệm vụ quay phim, cho nên chủ yếu là ở lại căn nhà bên ngoài của mình, trừ khi đang nghỉ lễ hoặc nghỉ định kỳ mới quay về nhà ở một thời gian.

Nói đến đây, Hoắc Yến nói: "Em cũng nên ra ngoài mua nhà đi? Em vừa ra mắt chắc chắn ít công bố, nhưng sau này khẳng định sẽ nhiều hơn, nếu không mua một căn ở tiểu khu anh đang ở?"

Diệp Lạc Dao chớp mắt: "Anh hai muốn mua cho em à?"

Hoắc Yến: "...... Anh có thể tài trợ 50%, còn lại em đi tìm anh cả đi!"

Căn nhà hắn đang ở bên ngoài cũng là bản thân hắn dùng tiền lương của mình để mua.

Nam nhân của Hoắc gia phải học cách tự lập, ngay cả Diệp Lạc Dao cũng không ngoại lệ!

Diệp Lạc Dao hê hê cười: "Cảm ơn anh hai! Anh hai tốt nhất!"

【 Nhưng mà mình hiện tại vẫn không chuyển đi vội, đặc biệt là khi chuyện tiểu thanh mai của ba Hoắc vẫn chưa được giải quyết, nếu mình chuyển đi trước, lỡ như ba Hoắc tình cờ đưa tiểu thanh mai về thì sao? 】

【 A! Nói đến tiểu thanh mai mình lại nhớ ra! Lần trước chẳng phải chuyện mình quên mất khi đến Dương gia chính là tiểu thanh mai sao? Tại sao khi đó mình không gặp được tiểu thanh mai ở trong bữa tiệc vậy nhỉ? 】

Hoắc Yến vốn định nhắm mắt lần nữa, nghe thấy câu này của Diệp Lạc Dao lập tức mở trừng mắt.

Đúng vậy, trước khi đi có nghe Diệp Lạc Dao nhắc đến chuyện này, nhưng trong bữa tiệc hình như bọn họ không nhìn thấy tiểu thanh mai nữ sĩ trong truyền thuyết.

Chẳng lẽ ——

【 Mình xem thử thời gian....... 】

Diệp Lạc Dao mở bản ghi nhớ, mắt tức khắc mở to: 【 Gần nhất rồi! Vậy mình phải nhanh về nhà, tiểu thanh mai chẳng lẽ đã được đưa về nhà mình rồi? 】

Hoắc Yến nghe đến đây chợt trừng lớn hai mắt: "Quên đi, anh vẫn nên quay về với em."

Diệp Lạc Dao: "Hửm?"

【 Sao lại đổi ý rồi? 】

Hoắc Yến nhắm mắt lại lần nữa.

Quay về hay không không quan trọng, quay về nhà ăn dưa mới là quan trọng nhất!

Hơn nữa hắn cũng rất tò mò, rốt cuộc là tiểu thanh mai nào có thể khiến cảm tình của ba mẹ hắn tan vỡ?

Không tin.

Trừ phi hắn tận mắt nhìn thấy.

Hoắc Yến trong lòng mỹ mãn.

Sau khi hạ cánh, Hoắc Yến cùng Diệp Lạc Dao ngồi lên xe về nhà.

Một tiếng sau, xe dừng lại trong gara ngầm của biệt thự Hoắc gia.

Diệp Lạc Dao từ trên xe bước xuống, tầm mắt quét một vòng, kỳ quái: "A, anh cả vậy mà lại ở nhà vào giờ này?"

Hoắc Yến: "Hửm?"

"Xe của anh cả." Diệp Lạc Dao vào chiếc Bentley phía trước.

Hoắc Yến nói: "Có thể về đưa văn kiện cho ba, đi thôi, chúng ta lên lầu."

Diệp Lạc Dao gật đầu, cũng không nghĩ nhiều mà cùng Hoắc Yến vào thang máy lên lầu.

Cửa thang máy vừa mở ra, hai người liền nghe thấy một giọng nữ vang lên: "Là Tiểu Yến và Tiểu Dao về rồi sao?"

Trong mắt Diệp Lạc Dao hiện lên tia kinh ngạc.

【 Giọng nói này không phải là giọng của mẹ Hoắc phải không? 】

Hoắc Yến gật đầu.

Xác thật không phải, mẹ Hoắc nói chuyện nào có ôn nhu như vậy?

Cho nên ——

Diệp Lạc Dao bước ra khỏi thang máy, tầm mắt rơi trên người một người phụ nữ xa lạ trong phòng khách, đồng tử nháy mắt chấn động:

【 Tiểu —— thanh —— mai! 】

Ba Hoắc đang định đứng dậy giới thiệu chợt giật mình.

Con nói ai là tiểu thanh mai?

Ánh mắt của Hoắc Cảnh mẹ Hoắc cùng nhìn về hướng người phụ nữ.

Hoắc Cảnh: Là cô ta?

Mẹ Hoắc: "......"

Cô ta không phải là em họ đã di cư ra nước ngoài của ba Hoắc sao?

Ồ, nghĩ ra rồi, tiểu thanh mai hình như cũng vì tinh thần sa sút mới về nước.

Vậy coi như thật sự là tiểu thanh mai?

Mẹ Hoắc nhướng mày nhìn ba Hoắc.

Ba Hoắc toát mồ hôi lạnh.

Đừng mà!

Ông đã mười mấy năm rồi chưa liên lạc với người em họ này của ông!

Oan uổng!

Chương 131: Đều tại dì hai

Trong lúc ba Hoắc và mẹ Hoắc còn đang hai mặt nhìn nhau, người phụ nữ trên ghế sofa đứng dậy, tươi cười chậm rãi đi về phía Diệp Lạc Dao và Hoắc Yến.

"Hai đứa đi đường trở về vất vả rồi, mau tới đây ngồi đi!" Người phụ nữ nói với giọng điệu ôn nhu, trên mặt mang theo ý cười.

Ai không biết còn cho rằng Diệp Lạc Dao và Hoắc Yến rất thân quen với cô ta.

Diệp Lạc Dao không chỉ không tiến lên, thậm chí còn cẩn thận lùi về sau nửa bước.

【 Không, không phải tiểu thanh mai vừa về nước sao? Hôm nay có lẽ là ngày đầu tiên đến nhà chúng ta đúng không? Chẳng phải cô là khách à? Tại sao cô còn có phong thái nữ chủ nhân hơn mẹ tôi vậy? 】

Nghĩ rồi Diệp Lạc Dao nhìn qua ba Hoắc, trong mắt tràn đầy khiển trách.

【 Mặc dù trong nhà tiểu thanh mai vừa phá sản, chồng lại ly hôn với cô ta quả thật khá đáng thương, nhưng ba Hoắc, ba cũng không thể dẫn ai về nhà đều được! 】

【 Ba Hoắc, thanh đao ôn nhu nhưng đao nào đều trí mạng! 】

Ba Hoắc chỉ cảm thấy l*иg ngực đau đơn.

Không phải!

Ông chìm đắm trong hương ôn nhu khi nào?

Diệp Lạc Dao, con nói chuyện thì phải dựa vào sự thật và căn cứ!

Còn có, Tống Ngọc căn bản không phải được mình dẫn về!

Nghĩ tới đây, ba Hoắc liền thấy tức, quay đầu trừng mắt với Hoắc Cảnh.

Hoắc Cảnh: "......."

Nói đúng ra, chuyện này cũng không có quan hệ gì với hắn!

Tống Ngọc tìm đến công ty Hoắc gia nói mình là họ hàng của Hoắc gia, Hoắc Cảnh chỉ có thể gặp mặt.

Trùng hợp khi đó mẹ Hoắc đang ở công ty.....

Hoắc Cảnh không nói nên lời mà nhìn ba Hoắc.

Rõ ràng là mẹ đưa người ta về, sao ba không đi trách mẹ Hoắc ấy?

Ba Hoắc xoay đầu lảng tránh ánh mắt khiển trách của Hoắc Cảnh.

Chuyện này thì liên quan gì đến mẹ Hoắc? Ba chỉ là gặp người người bạn cũ mười mấy năm không gặp ở công ty, sau đó mời cô ta về nhà ăn cơm thôi.

Đều là lỗi của Hoắc Cảnh!

Mẹ Hoắc quan sát ánh mắt giao lưu của hai ba con, ở một bên nắm chặt tay thành quyền, thậm chí còn nhéo cánh tay mình mới nhịn xuống không để mình người thành tiếng.

Cái này thật sự không thể trách bà được, bà vốn có quen Tống Ngọc, thấy nhiều năm như vậy không gặp liền mời người về nhà dùng bữa, bà nào biết lại trùng hợp như vậy?

Hoắc Yến không biết ba Hoắc và Hoắc Cảnh đang nghĩ cái gì, hắn chỉ cảm thấy Diệp Lạc Dao nói vô cùng có lý, hiểu rõ mà gật đầu, cũng cùng Diệp Lạc Dao lùi về sau nửa bước, sắc mặt hơi lạnh lùng ngước mắt nhìn về phía ba mẹ vẫn bất động trong phòng khách hỏi: "Ba mẹ, đây là ai?"

Câu hỏi này rất không khách sáo, không chỉ không đặt người phụ nữ này vào trong mắt, còn hoàn toàn phớt lời lời chào hỏi quan tâm của cô ta.

Biểu tình của người phụ nữ lập tức có chút bi thương.

Diệp Lạc Dao quan sát rất cẩn thận, không bỏ sót bất cứ biến hóa nào trên mặt cô ta, thấy vậy lại lần nữa cảm khái:

【 Quả nhiên lại là một người có nhân cách biểu diễn! 】

Cảm khái xong, Diệp Lạc Dao cũng nhìn về hướng mẹ Hoắc hỏi: "Mẹ Hoắc, là khách ạ?"

Mẹ Hoắc trừng mắt nhìn ba Hoắc, còn không đi giới thiệu?

Chẳng lẽ cứ để bọn họ đứng ở đó?

Ba Hoắc có một loại tâm không cam tình không nguyện nhưng vẫn đứng lên cùng mẹ Hoắc, đi về phía Diệp Lạc Dao và Hoắc Yến, giới thiệu nói: "Vị đây coi như là em họ của ta, mẹ cô ấy là em nuôi của bà nội các con, hôm qua vừa về nước, các con gọi cô ấy một tiếng dì Tống là được."

Giới thiệu xong, lại giới thiệu đơn giản về Diệp Lạc Dao và Hoắc Yến với Tống Ngọc.

Miêu tả về Tống Ngọc trong tiểu thuyết gốc không quá ít, nên không cần ba Hoắc giới thiệu thì Diệp Lạc Dao cũng biết thân phận của Tống Ngọc.

Chỉ là điều khiến Diệp Lạc Dao có chút nghi ngờ là:

【 Dựa theo tuyến thời gian trong tiểu thuyết, lẽ ra Tống Ngọc vừa về nước sẽ liên hệ với ba Hoắc luôn, tại sao ba Hoắc lại nói hôm qua cô ta mới về nước? 】

Ba Hoắc nhìn mẹ Hoắc.

Cũng đồng bộ không hiểu.

Sau đó lại nghe Diệp Lạc Dao bừng tỉnh đại ngộ nói:

【 Khó trách trước đó không nhìn thấy Tống Ngọc trong bữa tiệc của Dương gia, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cô ta thật sự thích ba Hoắc, vừa về ngày hôm sau liền tìm đến nhà chúng ta luôn. 】

【 Chẳng lẽ từ nhỏ đã yêu thầm ba Hoắc! 】

Ba Hoắc nghe đến đây trên đầu đầy hắc tuyến.

Mấy cái lung tung gì đây?

Cả nhà Tống gia di cư khi Tống Ngọc mới 3 tuổi, lần cuối cùng gặp mặt là khi ông và mẹ Hoắc kết hôn!

Một đứa trẻ 3 tuổi sao có khả năng yêu thầm mình được?

Ba Hoắc lập tức oan ức nhìn mẹ Hoắc.

Mẹ Hoắc mím chặt môi, giả vờ như minh đang tức giận.

Ba Hoắc: "......."

Ông thật sự oan uổng!

Sao lại tức giận với mình chứ?