May mắn

Lại không ngờ tỉnh dậy vừa mở mắt, trời bên ngoài đã tối nhưng xe vẫn đang chạy.

Trên người Diệp Lạc Dao không biết từ khi nào có thêm một tấm thảm nhỏ, cậu nhìn chằm chằm tấm thảm một lúc mới quay đầu nhìn trong xe.

Trên xe chỉ còn lại một ngọn đèn nhỏ ấm áp, trong thùng xe rất yên tĩnh, hiển nhiên phần lớn các khách mời đều đang nghỉ ngơi.

Có lẽ động tác xoay người của Diệp Lạc Dao có chút lớn, Tần Diệu chậm rãi mở mắt ra, nhỏ giọng hỏi: "Tỉnh rồi?"

Diệp Lạc Dao gật đầu, cũng hạ thấp giọng nói: "Em làm anh tỉnh à?"

Tần Diệu lắc đầu, giải thích: "Tôi không quen ngủ trong xe." Nói rồi Tần Diệu nhìn đồng hồ, nhẹ giọng nói: "Còn một tiếng nữa xe mới tới, cậu có thể ngủ thêm một lát."

Diệp Lạc Dao gật đầu, lại chỉ vào tấm thảm trên người: "Tần tổng, anh đắp lên cho em?"

Tần Diệu gật đầu.

Diệp Lạc Dao cong mắt: "Cảm ơn!"

Tần Diệu yên lặng chờ mấy giây rồi mỉm cười.

Lần này không ở trong lòng thổ tào mình nữa.

Nghĩ vậy, Tần Diệu lại quay đầu nhìn Diệp Lạc Dao.

Nhiệt độ chênh lệnh giữa ngày và đêm ở thảo nguyên rất lớn, trong xe không bật điều hòa có chút se lạnh, Diệp Lạc Dao sau khi ngủ liền hắt hơi một cái, Hoắc Yến ngồi đằng trước lập tức quay đầu lại nhìn.

Tần Diệu từ trong hành lý của mình lấy ra một tấm thảm đắp lên cho Diệp Lạc Dao.

Trên tấm thảm màu trắng tinh có in một chú mèo lười, giống y như đúc Diệp Lạc Dao vào lúc này, nửa người cuộn lại với nhau, bịt mắt che đi nửa cái trán, mọt lọn tóc rũ trước mắt lộ ra nửa khuôn mặt trắng nõn.

Dường như cảm nhận được Tần Diệu đang nhìn mình, Diệp Lạc Dao hơi nâng cằm, ánh đèn ấm áp hơi mơ hồ rơi vào đôi mắt cậu, tựa như có tia lấp lánh trong suốt, sau một lúc lâu đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, bên trong tràn ngập nghi hoặc, như đang hỏi làm gì vậy?

Sự yên tĩnh của khoảnh khắc này dường như kéo dài vô tận.

Qua mấy giây sau, Tần Diệu mới nhẹ nhàng dời tầm mắt, lắc đầu.

Một giây sau, hắn nghe thấy Diệp Lạc Dao thổ tào:

【 Tần tổng lạ ghê! 】

【 Lòng nam nhân như mò kim đáy biển! 】

Khóe miệng Tần Diệu lại cong lên lần nữa. Thử‎ 𝐭hách‎ 𝐭ì𝓶‎ 𝐭rang‎ gốc,‎ géc‎ gô‎ —‎ Trù𝓶‎ Truyện.Vn‎ —

Một tiếng sau, xe bus dừng lại ở một mảng thảo nguyên tối tăm.

Nghe thấy tiếng đạo diễn hô xuống xe, mọi người dần dần tỉnh lại.

Diệp Lạc Dao nhìn mảng tối đen bên ngoài, thật sự không nhịn được hỏi: "Đạo diễn, anh kéo bọn tôi tới thảo nguyên sống trong nhà bạt hay là tới chăn cừu?"

(*) Nhà bạt 蒙古包: Là kiểu nhà lều thường thấy ở dân tộc Mông Cổ.

Lê Tư Viễn nghe vậy thì thổ tào "Nếu không phải biết rõ đang ghi hình chương trình, tôi hiện tại chắc chắn sẽ quay đầu bỏ chạy."

"Nói đi." Tống Triết Hàm dẫn đầu bước xuống xe: "Thật sự không đủ kinh phí?"

Đạo diễn: "....... Bằng không cậu hỏi thử Tần Diệu xem?"

Tần Diệu khoanh tay: "Tiền tôi đưa đủ nhiều."

Diệp Lạc Dao liên tục gật đầu.

【 Bộ dáng coi tiền như rác này của Tần tổng, nhất định là còn đưa nhiều ấy chứ! 】

Tần Diệu: "......"

Tôi xem như cậu đang khen tôi.

Nhà sản xuất cười: "Các cậu mau xuống đi!"

Chờ tất cả mọi người bước xuống xe, nhân viên của tổ chương trình mới bật đèn.

Ngay lập tức, một mảnh thảo nguyên bỗng chốc sáng lên.

Chỉ thấy bốn chiếc lều trại xếp thành một vòng tròn, chính giữa đặt một tấm thảm cỡ lớn, phía trên ngoại trừ rau dưa củ quả còn có một thứ gì đó được bọc tro giấy bạc, nhìn kích thước thì có chút giống dê nướng nguyên con.

Đúng lúc có một cơn gió thổi tới, mùi hương ớt cay thì là lập tức xộc vào mũi các khách mời, mọi người không nhịn được nuốt nước miếng.

"Cho nên kỳ này của chúng ta cắm trại?" Chu Tử Kiện giọng điệu có chút hưng phấn hỏi.

Đạo diễn gật đầu: "Đúng, chủ đề kỳ này của chúng ta chính là gần gũi với thiên nhiên cho nên tổ chương trình cũng đã chuẩn bị lều bạt cho mọi người từ trước, xem xét việc hôm nay mọi người đã đi xe cả ngày mệt mỏi nên đã chuẩn bị một con dê nướng nguyên con cho mọi người. Về phần những món ăn khác, mọi người phải tự làm!"

Nghe thấy có dê nướng nguyên con, mọi người đều rất vui vẻ.

"Vậy còn đợi gì nữa? Trước tiên chúng ta phân chia lều trại, dọn dẹp một lát rồi tôi sẽ nấu cơm!" Chu Tử Kiện cười nói.

"Bốn lều bạt, vậy cũng có nghĩa sẽ có hai lều trại cho ba người ở?" Văn Tương Nguyệt nói: "Vậy tôi sẽ ở cùng Tiểu Nghiên."

Ở đây chỉ có hai cô gái duy nhất, mọi người đều không có ý kiến.

Sau đó đến lượt các nam nhân chọn lều trại.

Hoắc Yến hành động trước: "Vậy tôi Lạc Dao ở chung một lều? Còn có thể thêm một người ở......."

Tần Diệu nói: "Tôi ở cùng hai người."

Lê Tư Viễn không quen biết Lục Bác, càng không thích Đoạn Hạo Nghiêm, quay đầu nhìn Tống Triết Hàm: "Hai chúng ta?"

Tống Triết Hàm đột nhiên nghĩ tới nhân thiết của mình, cười nói: "Tôi đều được."

Lê Tư Viễn ghét nhất là nụ cười giả tạo này của hắn, không chút lưu tình nói: "Vậy tôi và Đoạn......."

Tống Triết Hàm bước nhanh tới gần, ở nơi mà camera không thể nhìn thấy lập tức thay đổi sắc mặt, hạ giọng: "Cậu bớt nói hai câu thì chết người à?"

Lê Tư Viễn hơi nhướng mày, có thể vì đến thảo nguyên, tâm tình đặc biệt dễ chịu, cười đáp trả một câu: "Cậu cũng vậy."

Đừng giả vờ nữa!

Còn lại ba người Chu Tử Kiện, Đoạn Hạo Nghiêm, Lục Ba ở chung một lều trại cuối cùng.

Diệp Lạc Dao dẫn đầu đi vào xem xét, phát hiện lều mà tổ chương trình chuẩn bị khá rộng rãi, đừng nói là ba người, sáu người ngủ cũng khá thoải mái.

Tiện tay đặt hành lý xuống, cậu đi ra chờ sẵn để ăn dê nướng nguyên con.

Chu Tử Kiện đã xử lý xong nguyên liệu, Tống Triệt Hàm ở bên cạnh giúp đỡ, sau đó liền thấy Chu Tử Kiện nói với Tống Triết Hàm: "Tiểu Tống, có tiện giúp tôi lấy hai xô nước về đây không? Tôi vừa hỏi tổ chương trình, đằng trước đèn sáng có nước."

Tống Triết Hàm gật đầu, xách hai thùng rỗng chuẩn bị đi lấy nước.

Vào lúc này, Lục Bác gọi hắn: "Tiểu Tống, tôi đi cùng cậu được không?"

Diệp Lạc Dao thấy cảnh này, hai mắt lập tức sáng lên.

【 Không phải chứ không phải chứ, Lục Bác tự tin cởi mở như vậy à? Buổi chiều vừa bị Lê Tư Viễn từ chối, nhanh như vậy đã lấy lại sức chuẩn bị theo đuổi Tống Triết Hàm? 】

【 Thật dũng cảm, ngay cả Tống Triết Hàm cũng dám theo đuổi! Ừm..... chúc anh may mắn. 】

Đang nghĩ liền thấy Lục Bác chủ động vươn tay cầm lấy thùng nước trong tay Tống Triết Hàm.

Tay cầm của thùng nước rõ ràng dài như vậy nhưng tay Lục Bác không chút chênh lệch mà nhắm thẳng về phía tay của Tống Triết Hàm.

Diệp Lạc Dao không nhịn được phát ra tiếng kêu sắc bén:

【 Lục Bác anh đang làm gì —— 】

Ngay khi tay Lục Bác sắp chạm vào tay Tống Triết Hàm, Tống Triết Hàm đột nhiên buông tay ra, thùng sắt loảng xoảng một tiếng va vào mặt đá thu hút tầm mắt của mọi người.

Chu Tử Kiện nghi hoặc ngẩng đầu: "Làm sao vậy?"

Nụ cười trên mặt Tống Triết Hàm không thay đổi, chỉ sâu xa nhìn Lục Bác, sau đó quay đầu nhìn Diệp Lạc Dao: "Diệp Lạc Dao, chúng ta cùng đi đi."

Diệp Lạc Dao vội vàng thu hồi vẻ hóng chuyện trong mắt mình, đáp một tiếng rồi đi về phía Tống Triết Hàm.

Khom lưng nhặt thùng sắt rơi trên mặt đất, Diệp Lạc Dao cùng Tống Triết Hàm xoay người rời đi, hai người hoàn toàn bỏ qua Lục Bác.