Không ngờ tới

"Đừng nói chúng ta không ngờ tới, phỏng chừng Diệp Lạc Dao cũng không ngờ tới đúng không?"

Cũng có cư dân mạng tò mò hỏi:

"Rốt cuộc tại sao Đoạn Hạo Nghiêm phải nhằm vào Diệp Lạc Dao như vậy? Theo lý mà nói Diệp Lạc Dao một nghệ sĩ vừa ra mắt cũng không có cơ hội đắc tội ai mà?"

Lúc này liền có cư dân mạng đứng ra giải thích:

"Có khả năng người mà Đoạn Hạo Nghiêm nhắm vào không phải Diệp Lạc Dao, mà là Hoắc Yến hay không?"

"Đúng vậy, vừa nãy tui thấy rất rõ, lúc Đoạn Hạo Nghiêm lên xe sắc mặt Hoắc Yến vô cùng vi diệu!"

Nhắc đến Hoắc yến, cư dân mạng càng khó hiểu hơn.

Bình thường bọn họ thích nhất là xem tin tức giải trí mới, nhưng tin tức giải trí liên quan đến Hoắc yến đã ít thì lại càng ít, bọn họ thậm chí chưa từng nghe nói Hoắc Yến có thù với ai trong giới, Đoạn Hạo Nghiêm có mâu thuẫn với Hoắc Yến từ khi nào?

Thấy vậy, cư dân mạng lập tức chuyển vấn đề cho fans của Hoắc Yến.

"Fans các cô nói đi!"

"Mau cử ra một fan đứng ra giải thích!"

Fans Hoắc Yến hai mặt nhìn nhau, đều nhìn thấy tia mê mang trong mắt đối phương.

Hỏi bọn họ làm gì?

Bọn họ cũng không biết!

Trong giới ai cũng biết Hoắc Yến luôn rất thần bí, đừng nói là fans, ngay cả paparazzi rất hiếm khi moi được tin tức của Hoắc yến, paparazzi không biết thì fans bọn họ có thể biết được từ đâu?

Làn đạn trầm mặc trong chốc lát.

Trên xe bus cũng chỉ có thể nghe thấy một vài âm thanh từ bên ngoài cửa sổ, nhất thời trong xe vô cùng yên tĩnh.

Cho đến khi giọng nói của Lưu Nghiên vang lên từ bên ngoài cửa xe phá vỡ sự tĩnh lặng này: "Có vị nào tốt bụng có thể xuống xe giúp em một chút được không?"

Tống Triết Hàm trước tiên quay đầu nhìn Lưu Nghiên ngoài cửa sổ xe, trong mắt hiện lên một tia tiếc nuối.

Xem ra cuộc xung đột lần này đã kết thúc.

Quả nhiên, Đoạn Hạo Nghiêm hít sâu một hơi: "Tôi không nhanh mồm nhanh miệng bằng các cậu, dù sao người mắc nợ người khác luôn phải trả giá."

Nói xong hắn trầm mặt trực tiếp xoay người đi xuống hàng ghế phía sau xe bus.

Hoắc Yến nghe vậy thì xì một tiếng, nhưng không nói thêm gì nữa chỉ xuống xe giúp Lưu Nghiên chuyển hành lý.

Khán giả trong phòng trực tiếp thấy cảnh này vô cùng bất mãn:

"Vậy thôi à??"

"Đoạn Hạo Nghiên, anh cứ vậy mà đi?"

"Không phải, cái gì mà mắc nợ người khác? Đoạn Hạo Nghiêm anh nói chuyện có thể đừng nói một nửa được không?!"

"Chết tiệt, tổ chương trình các người có phải rating quá cao rồi hay không, sao không xé tiếp nữa đi?"

"Ha ha ha ha, tôi phát hiện ra rồi, toàn bộ làn đạn đều thích xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn đây mà. Đương nhiên, tôi cũng vậy hê hê."

"Cho nên còn dưa không?"

"Dưa vương Diệp Lạc Dao nói thế nào?"

Quần chúng sôi nổi hướng tầm mắt về phía Diệp Lạc Dao.

Diệp Lạc Dao cũng không ngờ Đoạn Hạo Nghiêm sẽ bỏ qua như vậy, cậu kinh ngạc xoay đầu nhìn bóng lưng của Đoạn Hạo Nghiêm, không nhịn được ở trong lòng lẩm bẩm:

【 Đoạn Hạo Nghiêm cứ thế mà bỏ qua? 】

【 Mình còn tưởng anh ta sẽ trực tiếp tiết lộ chuyện của anh hai với Tô Thụy nữa chứ! 】

Hoắc Yến vừa giúp Lưu Nghiên chuyển hành lý lên xe liền nghe thấy câu này, tức giận trừng mắt nhìn Diệp Lạc Dao.

Em thật sự không sợ làm lớn chuyện đúng hay không?

Sau đó liền nghe Diệp Lạc Dao nói tiếp:

【 Nhưng mình cảm thấy cũng sắp đến rồi, Đoạn Hạo Nghiêm trông giống một tên ngốc, có lẽ đã bị Tô Thụy vặn ép từ lâu, tới chương trình này chắc cũng là do Tô Thụy xúi giục hắn tới, chắc là muốn thông qua đó nhắm vào mình để trả thù cho Tô Thụy? 】

【 Nhưng Tô Thụy chắc hẳn không ngờ tới, anh hai mình vậy mà cũng tham gia ghi hình chương trình kỳ này. 】

Nghĩ đến đây, khóe miệng Diệp Lạc Dao đột nhiên điên cuồng cong lên, ngẩng đầu nhìn về phía camera trước xe bus.

【 Vậy hiện tại người đang sốt ruột chắc biến thành Tô Thụy rồi ha? 】

【 Dù sao một người là người cũ có được nhược điểm của cậu ta, một người hiện tại bị cậu ta lợi dụng. Nếu hai người trao đổi thông tin trước ống kính...... Ồ ——— 】

Khóe miệng Diệp Lạc Dao không áp chế được nữa.

【 Vậy vừa vặn, địa điểm ghi hình kỳ này của chúng ta ở thảo nguyên, nếu Tô Thụy không liên lạc được với Đoạn Hạo Nghiêm...... 】

【 Hê hê, vậy thì càng đặc sắc! 】

Hoắc Yến nghe đến đây, sắc mặt hơi thay đổi.

Đúng rồi.

Sao vừa rồi hắn không nghĩ tới vấn đề này?

Đoạn Hạo Nghiêm này mặc dù bình thường không có cái nhìn tốt với Hoắc Yến nhưng gã lại không phải một người bốc đồng. Vừa rồi Tần Diệu cũng đã nói, danh ngạch khách mời phi hành này là người đại diện của gã cầu mới có được.

Địa vị hiện tại của Đoạn Hạo Nghiêm dù không tham gia tống nghệ này thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến hướng phát triển sự nghiệp của gã.

Vậy tại sao gã nhất quyết muốn tham gia tống nghệ này?

Sau khi nghĩ thông, có thể hiểu được vì sao Đoạn Hạo Nghiêm vừa lên xe liền làm ra chuyện ngáng chân Diệp Lạc Dao ———

Đoạn Hạo Nghiêm bị người đâm thọc.

Về phần người này là ai, đáp án không cần hỏi cũng biết.

Hoắc Yến ngồi xuống bên cạnh Tống Triết Hàm, trong mắt lạnh lẽo.

Sau khi biết sự thật Tô Thụy lừa dối mình, Hoắc Yến vừa đau thương vừa thất vọng, nhưng dù vậy, chia tay xong Hoắc Yến chưa từng nghĩ đến việc trả thù.

Dù sao Tô Thụy từng là người mà Hoắc Yến thật lòng yêu thích.

Cho dù giữa bọn họ đã có quá nhiều xích mích, nhưng hắn thật lòng hy vọng Tô Thụy sống tốt sau khi chia tay với hắn.

Nhưng hiển nhiên Tô Thụy không nghĩ như vậy.

Nếu lần này Đoạn Hạo Nghiêm báo thù là vì nhằm vào hắn mà đến, Hoắc Yến sẽ không tức giận như vậy.

Nhưng Tô Thụy và Đoạn Hạo Nghiêm đều không biết Hoắc Yến sẽ tham gia ghi hình lần này, bọn họ tới là vì Diệp Lạc Dao.

Muốn bắt nạt em trai hắn ngay dưới mí mắt của hắn?

Nói đùa gì vậy?

Sự tức giận trong mắt Hoắc Yến không áp chế được nữa.

Ngay cả Tống Triết Hàm ngồi cạnh hắn cũng nhạy bén cảm nhận được điều không ổn, liên tục quay đầu nhìn hắn.

Chuyện vừa rồi chẳng phải là Diệp Lạc Dao giành được chiến thắng sao?

Không phải chỉ chuyển một cái hành lý thôi sao? Sao đột nhiên tức giận rồi?

Tống Triết Hàm quay đầu liếc nhìn Diệp Lạc Dao, phát hiện Diệp Lạc Dao đã đeo bịt mắt bọt biển tinh nghịch của mình lên chuẩn bị ngủ.

Lại quay đầu, thấy Hoắc Yến lấy điện thoại ra, tựa hồ đang gửi tin nhắn cho ai đó.

Mặc dù không biết rõ rốt cuộc là chuyện gì nhưng Tống Triết Hàm đã nhạy bén cảm nhận được mùi vị của dưa.

Quả nhiên, sau khi Hoắc Yến gửi tin nhắn xong liền thấy hắn đột nhiên đứng dậy đi về phía tổ đạo diễn phía dưới.

Tống Triết Hàm lấy điện thoại, đăng nhập vào tài khoản clone, hiếm khi đăng một tin Weibo không phải thổ tào đồng nghiệp:

"Câu Sử: Cho nên rốt cuộc là kẻ xui xẻo nào sẽ gặp xui? Có chút mong chờ~."

Không lâu sau Hoắc Yến quay trở lại trên xe, tổ đạo diễn cũng lên nói về hành trình lần này của bọn họ.

Bởi vì mục đích đến thứ nhất có chút xa, chắc đến tối mới đến nơi, cho nên các khách mời có thể tùy ý ở trên xe nghỉ ngơi.

Diệp Lạc Dao chỉ đợi câu này, nghe xong trực tiếp đeo bịt mắt lên, ngả lưng ghế sau đó tựa lưng bắt đầu ngủ.

Vốn tưởng ngủ một giấc tỉnh dậy thì bọn họ có thể thuận lợi đến mục đích.