Edit + Beta: Ruby
----------------
Hôm đó, Hình Vân cuối cùng vẫn không đi làm, nằm dài trên sô pha một ngày trời.
Tiết Doanh Song cũng không thèm để ý hắn, đến giờ thì đi học lớp bồi dưỡng, tan học trở về nấu cơm.
Ngày hôm sau Hình Vân trở lại bình thường, đi làm như trước giờ.
Hai người cũng không nhắc lại chuyện xảy ra ngày hôm đó, giống như Hình Vân chưa bao giờ tỏ tình, mà Tiết Doanh Song cũng chưa bao giờ cự tuyệt tình yêu của Hình Vân.
Đương nhiên, mối quan hệ của hai người vẫn xuất hiện một sự thay đổi vô hình.
Tiết Doanh Song phát hiện, gần đây Hình Vân đối xử với cậu vô cùng khách khí, mỗi ngày treo câu "Cảm ơn" ngoài cửa miệng.
Cũng không phải là trước đây Hình Vân chưa từng nói, mà là không nói thường xuyên giống như bây giờ. Tựa như bữa sáng hôm nay, rõ ràng cậu chỉ làm bát mì trộn rất bình thường, Hình Vân lại nói một cách rất nghiêm túc: "Cảm ơn em đã dậy sớm nấu tô mì này cho tôi, để tôi hôm nay có sức đi làm."
Tình hình như vậy gần như đều sẽ diễn ra mỗi ngày, Tiết Doanh Song nói với Hình Vân: "Anh không cần khách sáo với tôi như vậy, đây đều là trách nhiệm của tôi."
Hình Vân lại nói: "Cảm thấy biết ơn thì nói ra thôi, như vậy khá tốt. Lúc trước khi tôi và Bạch Khiêm Dịch dạy em, em cũng làm như vậy, đây là tôi học hỏi từ em mà."
Không chỉ như thế, kể từ ngày đó về sau, Hình Vân không hề có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào cùng Tiết Doanh Song nữa, thậm chí ngay cả ôm cũng không, Tiết Doanh Song cũng không nấu cơm đến nửa chừng, thì bị người bỗng nhiên tập kích từ phía sau.
Kỳ thật bất kể Hình Vân có làm hay không, Tiết Doanh Song cũng không sao cả, đó đều là một phần trong công việc của cậu.
Chỉ là Hình Vân trong vòng một ngày đã thay đổi lớn như vậy, điều này làm cho Tiết Doanh Song có hơi chút không thích ứng, cảm giác giống như là nhìn thấy một chú chó con bỗng nhiên thành tinh, biến thành người.
Mà cậu không biết như vậy rốt cuộc là tốt hay xấu.
*
Gần đến năm mới, mấy ngày nay công việc Hình Vân vô cùng bận rộn, mỗi ngày sau khi về đến nhà còn phải vào thư phòng tăng ca đến mười một, mười hai giờ.
Buổi tối, Tiết Doanh Song mang hoa quả vào thư phòng cho Hình Vân.
"Cảm ơn em, " Hình Vân chuyển ánh mắt ra khỏi màn hình máy vi tính, nhìn Tiết Doanh Song nói, "Để đây trước đi, một lát tôi hết bận rồi ăn ngay."
Tiết Doanh Song gật đầu. Đống giấy tờ trên bàn Hình Vân đã chất thành ngọn núi nhỏ, mắt thấy ngọn núi nhỏ sắp sập, Tiết Doanh Song bèn theo thói quen bắt tay vào dọn dẹp giúp Hình Vân.
Cậu mang tập hồ sơ xếp ngăn nắp lên nhau, để phần có chữ hướng về phía Hình Vân, lại để vào nơi mà Hình Vân thuận tiện lấy. Lúc sắp xếp, cậu phát hiện một tờ giấy viết thư được đè dưới đống văn kiện, trên giấy viết thư viết rất nhiều, là nét chữ của Hình Vân...
"Em đi bận việc của mình đi." Hình Vân vươn tay chặn lên tờ giấy, lại nhìn Tiết Doanh Song cười một tiếng.
Tiết Doanh Song lập tức chuyển tầm mắt, coi như không nhìn thấy. Cậu lại nói với Hình Vân: "Ngày mai là ngày nghỉ phép của tôi, tôi báo trước cho ngài biết một tiếng."
Hình Vân: "Được, có sắp xếp gì không? Nếu như em ở nhà, ngày mai không cần gọi thức ăn giúp tôi, buổi tối tôi ăn bên ngoài."
Tiết Doanh Song: "Buổi chiều tôi phải về trường thăm cô Phương, tiện thể mang một ít quà tết đến."
Hình Vân: "Vậy tôi tiện đường cho em quá giang ha, tôi vừa khéo cũng đi gần đó."
Hôm sau vừa qua buổi trưa, Tiết Doanh Song đã đến dưới lầu công ty Hình Vân, cùng Hình Vân xuất phát.
Suốt dọc đường không ai nói chuyện, đến trung học A, lúc Tiết Doanh Song xuống xe Hình Vân nói: "Giúp tôi một việc, lễ hộp đằng sau một hộp cho cô Phương, một hộp khác phiền em giúp tôi đưa cho chủ nhiệm lớp tôi."
Tiết Doanh Song gật đầu, lúc mở cốp sau, phát hiện Hình Vân đã chuẩn bị ba hộp trà lễ, hộp còn lại không biết là cho ai, Tiết Doanh Song đoán là để cho người lát nữa Hình Vân đi gặp.
*
"Lớp trưởng dạo này sao rồi?" Đến trường học, cô Phương vẫn là một dáng vẻ thân thiết ấy.
"Cô ơi, em lấy được bằng tốt nghiệp chuyên ngành rồi, cô mau xem nè." Tiết Doanh Song đặc biệt mang bằng tốt nghiệp chuyên ngành của mình đến, đưa cho cô Phương xem như dâng vật quý.
Cậu không có cha mẹ, cũng không có bao nhiêu bạn bè, nhận được bằng tốt nghiệp ngoại trừ cho Hình Vân và Bạch Khiêm Dịch xem, thì cũng chỉ muốn cho cô Phương xem.
Cô Phương vô cùng tán thưởng, đeo cặp kính lão lên, cẩn thận đọc từng con chữ trên tấm bằng tốt nghiệp.
"Thành tích tất cả chương trình học đạt tiêu chuẩn, đã qua xét duyệt, cho phép tốt nghiệp..." Cô Phương vui mừng khẽ cười, "Rất tốt, rất tốt."
Cô Phương trả lại bằng tốt nghiệp cho Tiết Doanh Song đang cười hì hì, Tiết Doanh Song lại nói: "Bây giờ đang thi đại học chính quy rồi, đã thi được 4 môn, đợi khi nhận được bằng tốt nghiệp chính quy, sẽ đến khoe khoang với cô tiếp."
"Được, cô đợi em đến khoe." Cô Phương nói.
Cô Phương thấy Tiết Doanh Song làm sao cũng đáng yêu hết, lại nói: "Lớp trưởng à, tuy rằng học tập mỗi ngày rất quan trọng, nhưng mà đừng quên phải thư giãn, đừng nằm dí ở nhà cả ngày. Tuổi em bây giờ, cũng nên nhín chút thời gian đi yêu đương đi."
Tiết Doanh Song đỏ mặt, trong đầu tự nhiên lại hiện lên lời tỏ tình của Hình Vân đêm ấy. Cậu vội vàng lắc đầu, nói: "Em bây giờ vẫn chưa xách định đâu, học hành mới là chuyện quan trọng hơn."
Trò chuyện cùng cô Phương được một lát, Tiết Doanh Song chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi cậu mang lễ hộp Hình Vân gửi, giao cho thầy Trần chủ nhiệm lớp trước đây của Hình Vân.
"Công việc Hình Vân gần đây không thể phân thân ra được, đành phải nhờ em mang đến trước." Tiết Doanh Song khách sáo nói với thầy Trần, "Đến năm sau, anh ấy sẽ đích thân đến thăm hỏi thầy Trần."
Thầy Trần là một người đầu trọc lại cao gầy, tuổi tác cũng xấp xỉ cô Phương, tuổi đã gần về hưu, nhưng còn tràn đầy sức sống. Ông cười nói: "Hình Vân sao? Thầy vẫn còn nhớ nó đó, dạo này nó làm gì thế?"
Tiết Doanh Song nói: "Hình Vân tự lập nghiệp, bây giờ làm ăn rất tốt."
Thầy Trần gật đầu nói: "Nhìn dáng vẻ hồi cấp 3 của nó, là thầy biết ngay thằng nhóc này không đơn giản mà."
Thầy Trần nói xong, lấy ra một xấp văn kiện từ trong ngăn kéo. Trong tập văn kiện có một xấp bài tập làm văn, trang giấy đã lốm đốm ố vàng, thoạt nhìn đã rất lâu rồi. Thầy Trần rút ra một bài trong đó, đưa cho Tiết Doanh Song: "Em xem này, bài văn hồi cấp 3 của nó, thầy còn giữ đây này."
Trên trang giấy nháp đã ngả vàng, chữ viết thanh tú hữu lực, đúng là chữ của Hình Vân.
Đó là một bài kiểm thảo* sau khi thi xong, Hình Vân phân tích ưu và nhược điểm của từng môn học trên mọi phương diện, hơn nữa phân tích nguyên nhân thất bại của bản thân, cuối cùng đưa ra phương pháp cải thiện.
(*) kiểm tra, thảo luận
Mặc dù chỉ là một bài kiểm thảo, nhưng bố cục có trật tự, phân tích thấu triệt, quyết không phải viết để đối phó.
"Thành tích thi thử lần đâu tiên của nó không được như ý, bèn viết bài này." Thầy Trần nói, "Haiz, khi đó thầy nhìn là đã cảm thấy, tên nhóc này khá thú vị nha. Sau đó lần thi thứ hai, nó quả nhiên đã sửa chữa tất cả những lỗi sai mà nó đã mắc phải trước đó."
Thầy Trần hài lòng nói: "Thầy nghĩ, tên nhóc này là người biết sai chịu sửa, sau này nhất định thành người tài."
Biết sai chịu sửa... Tiết Doanh Song nghĩ thầm, Hình Vân thật là giỏi.
Thầy Trần không biết từ đâu lại lấy ra tấm ảnh Hình Vân tốt nghiệp năm đó, Tiết Doanh Song trong giữa đám người, đầu tiên là nhìn thấy Bạch Khiêm Dịch. Dáng vẻ Bạch Khiêm Dịch lúc cấp 3 rất thanh tú, trên mặt mang một nụ cười ưu nhã, quả thực không có khác gì với bây giờ.
Mà xếp hàng sau lưng Bạch Khiêm Dịch chính là Hình Vân, vóc dáng Hình Vân khi đó đã cao xấp xỉ bây giờ rồi, dáng vẻ ngây ngô, nhưng mặt mũi vô cùng anh tuấn.
Một người ưu tú như vậy lại đi thích mình, Tiết Doanh Song nghĩ đến vô cùng khó tin.
Cậu cũng mừng cho mình vì không đáp lời Hình Vân, nếu không ngày nào đó Hình Vân tỉnh táo lại, vậy cũng khó xử quá rồi.
*
Buổi tối về đến nhà, Tiết Doanh Song nói chuyện trong trường học cho Hình Vân, hơn nữa chuyển lời thầy Trần khen ngợi.
"Biết sai chịu sửa, đại diện cho việc phạm sai lầm, đây không phải là chuyện vẻ vang gì." Hình Vân đối với việc này lộ ra vẻ vô cùng khiêm tốn, "Hơn nữa phạm sai lầm thì phải bù đắp, đây là đạo lý hiển nhiên."
Tiết Doanh Song gật đầu, lại nói: "Thầy còn cho tôi xem ảnh tốt nghiệp của anh, đẹp trai xuất sắc rồi. Nếu như anh là minh tinh, tôi đã chụp đi bán lấy tiền rồi."
Hình Vân im lặng.
Tiết Doanh Song: "......"
Lúc trước, Tiết Doanh Song thường khen Hình Vân đẹp trai, như là một nam minh tinh. Mà Hình Vân ngoài miệng nói cậu "bợ đít", nhưng nét mặt bao giờ cũng vô cùng đắc ý, hết sức hưởng thụ.
Nhưng vừa nãy Tiết Doanh Song thổi phồng như thói quen, phản ứng Hình Vân cho cậu biết, khó xử quá, chính là mối quan hệ bây giờ của bọn họ không thích hợp để nói những lời như vậy nữa.
"Đúng rồi, " Hình Vân chuyển chủ đề, "Mấy ngày nữa là Tết âm lịch, em nghỉ tết đi."
"Được, " Tiết Doanh Song nói, "Cần tôi chuyển đi không?"
"Chuyển? Tại sao phải chuyển?" Hình Vân lập tức căng thẳng.
"Nếu như năm mới người nhà anh muốn đến, tôi ở đây không tiện cho lắm." Tiết Doanh Song trả lời, "Đương nhiên, nếu như anh cần người quét dọn, tôi có thể làm việc."
Sau khi biết Tiết Doanh Song không phải muốn bỏ đi, Hình Vân thở phào nhẹ nhõm, trả lời: "Không cần, em ở đây nghỉ Tết đi, không sẽ có ai đến thăm tôi đâu."
-
[*Hôm nay đăng chương này nhẹ nhàng một chút]