- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thế Thân Từ Chối Chuyển Chính Thức
- Chương 40: Tôi đã nhận ra
Thế Thân Từ Chối Chuyển Chính Thức
Chương 40: Tôi đã nhận ra
Edit + Beta: Ruby
------------
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến 31 tháng 12, một năm sắp đi qua.
Trong phòng làm việc, Hình Vân vẫn vùi đầu vào công việc, kiểm nghiệm mình một năm qua đã là được những việc gì, đồng thời làm một kế hoạch cho năm mới.
Bỗng nhiên, cửa phòng làm việc mở ra, Tiểu Triệu bước vào.
Lúc Tiểu Triệu vào cửa vẻ mặt căng thẳng, thân hình cao lớn hơi có vẻ mất tự nhiên. Gã mở miệng nói: “Sếp, em, em muốn xin nghỉ phép tạm thời.”
Hình Vân cũng không ngẩng đầu lên: “Được, về đón Tết sao?”
Tiểu Triệu nói: “Em với bạn gái đã quen nhau nhiều năm rồi, em tính là hôm nay…”
Nghe thế, Hình Vân rốt cuộc đã ngừng tay lại, ngẩng đầu nhìn Tiểu Triệu.
Tiểu Triệu đi theo Hình Vân đã nhiều năm, Hình Vân nhớ mang máng dáng vẻ gã lúc mới vừa yêu đương, không ngờ bây giờ đã sắp cầu hôn rồi. Hình Vân cong môi cười: “Vậy còn ở đây lọ mọ làm gì, mau đi chuẩn bị!”
“Cảm ơn sếp!” Tiểu Triệu vui mừng, vụt chạy ra cửa.
Tiểu Triệu đi rồi, Hình Vân suy nghĩ một chút, dứt khoát bảo mọi người không có việc thì tan ca sớm đi.
Vừa gửi tin nhắn ra, bên ngoài phòng làm việc lại reo hò một trận, đủ loại âm thanh “Cám ơn ông chủ”, “Ông chủ là người tốt bình an cả đời ” vang lên không dứt.
Hình Vân nghe xong không nhịn được cười, thầm nghĩ ở cùng Tiết Doanh Song lâu vậy rồi, ngược lại hắn và nhân viên của mình cảm tình cũng tốt hơn. Nếu Tiết Doanh Song biết mọi người được nghỉ sớm mấy ngày, khẳng định là rất vui.
Nhưng nghĩ lại, Tiết Doanh Song vui hay không, mắc mớ gì tới hắn?
Tuy nói như thế, cuối cùng Hình Vân vẫn gọi điện thoại cho Tiết Doanh Song.
Hình Vân: “Hôm nay giao thừa, tôi cho mọi người nghỉ.”
“Thật à? Thật tốt quá.” Bên kia điện thoại, giọng Tiết Doanh Song quả nhiên là vui vẻ, “Cám ơn ông chủ nha, các nhân viên cảm ơn anh.”
Hình Vân lại khẽ cười nói: “Em cũng nghỉ, muộn một chút tôi về học Toán với em.”
“A, ” Tiết Doanh Song lại nói, “Ngại quá, vừa nãy Bạch tiên sinh nói muốn ra ngoài dạo phố, tôi đi cùng anh ấy ra ngoài rồi.”
Hình Vân cụt hứng trong nháy mắt, bình thản nói: “Cũng được.”
*
Trong khu mua sắm, Tiết Doanh Song dạo phố cùng Bạch Khiêm Dịch.
Từ khi Bạch Khiêm Dịch cũng tiến quân sự nghiệp giáo dục, Bạch Khiêm Dịch đã không giống như hồi mới vừa về nước, ba ngày hai bữa chạy ra bên ngoài. Lần dạo phố lúc trước đã không biết là chuyện hồi não hồi nao rồi, sớm đã khiến y nghẹn chết rồi.
Cũng bởi vậy, Tiết Doanh Song không lay chuyển được Bạch Khiêm Dịch, chỉ có thể đi xách túi cho Bạch Khiêm Dịch.
Vào ngày giao thừa, trong khu mua sắm biển người mênh mông, Bạch Khiêm Dịch vừa đi vừa ngắm, đầu tiên là đến nhà sách chọn một túi sách to, rồi đi mua chút tinh dầu thư giãn tâm hồn, cuối cùng dạo một vòng, bắt đầu thử quần áo.
Tiết Doanh Song xách túi lớn túi nhỏ, chân đã sớm mỏi, lần này có cơ hội được ngồi, vội vàng ngồi xuống.
Đương nhiên, chân ê là một chuyện, càng quan trọng chính là, đã tròn 3 tiếng đồng hồ cậu không được xem sách của cậu rồi! Cậu thấy Bạch Khiêm Dịch đi vào phòng thử đồ, vội vàng moi sách từ vựng của mình ra học.
“Song Song, đẹp không?”
“Đẹp, vừa nhìn chính là thiếu phu nhân!”
“Cái này thì sao?”
“Thiếu gia nhìn cũng khen đẹp!”
Tiết Doanh Song ngoài việc học bài cũng không quên khen ngợi kết quả thử quần áo của Bạch Khiêm Dịch một phen, đọc sách và công việc không quên cái nào.
Bỗng nhiên, học bài một hồi, trước mắt tối sầm lại, mấy bộ quần áo bị ném vào ngực cậu.
Tiết Doanh Song: “?”
Ngẩng đầu, chỉ thấy Bạch Khiêm Dịch đứng trước mặt cậu nói: “Cậu cũng đừng ở không nữa, đi thay vài bộ tôi coi nào.”
Tiết Doanh Song: “??”
Bạch Khiêm Dịch nói xong, đoạt lấy sách trên tay Tiết Doanh Song: “Mau nào!”
Cục cưng rơi vào tay người khác, Tiết Doanh Song không có cách nào, chỉ đành ngoan ngoãn đi vào phòng thử quần áo.
Một phút sau, Tiết Doanh Song thay quần áo xong đi ra.
Bên ngoài phòng thử đồ, Bạch Khiêm Dịch ưu nhã bắt chân lên. Y nhìn Tiết Doanh Song, nhướng mày: “Già quá, không được, đổi.”
Tiết Doanh Song: “Được, tôi đi đổi lại.”
Bạch Khiêm Dịch: “Không phải, là đổi bộ này.”
Một bộ quần áo ném qua.
Lại một phút nữa, Bạch Khiêm Dịch lắc đầu: “Không được, thay tiếp.”
“Thiết kế này không được, đổi.”
“…”
“Không thích hợp với khí chất của cậu, đổi.”
“…”
“Không hợp, đổi.”
“…”
Mấy lần nữa, Tiết Doanh Song đã không biết mình rốt cuộc đang mặc cái gì, cuối cùng lúc Bạch Khiêm Dịch gật đầu, cậu suýt nữa cảm động muốn rớt nước mắt.
“Được rồi, đẹp.” Bạch Khiêm Dịch thoả mãn cười một tiếng.
“Thật tốt quá.” Tiết Doanh Song không nhịn được cũng cười.
Nhưng mà câu tiếp theo của Bạch Khiêm Dịch liền nói: “Bộ này oke rồi, thử bộ tiếp theo nào.”
Tiết Doanh Song: “???”
Lại không biết qua bao lâu, rốt cuộc Tiết Doanh Song đã thử xong một bộ cuối cùng.
Cậu run tay thay lại áo sơ mi của mình, cảm giác mình như đã làm hết 3 ca trong xưởng, linh hồn cũng mệt mỏi.
Lúc ra khỏi phòng thử đồ, Bạch Khiêm Dịch đang tính tiền.
Tiết Doanh Song đi lên muốn xách túi giúp, lại phát hiện Bạch Khiêm Dịch đã mua bộ quần áo mà cậu mặc thử vừa rồi.
Tiết Doanh Song khó hiểu.”Thầy Bạch, đây là…”
Bạch Khiêm Dịch điềm nhiên: “Cậu cứ mặc áo sơ mi trắng, tôi nhìn chán.”
Tiết Doanh Song vội nói: “… Gửi hóa đơn cho tôi đi, tôi tìm ông chủ tính tiền.”
Bạch Khiêm Dịch nhìn cậu một cái: “Tính tiền gì chứ? Chút tiền ấy tôi cũng trả nổi. Tốt xấu gì tôi cũng là người làm luật sư ở Mỹ.”
Nhưng mà Tiết Doanh Song vẫn canh cánh trong lòng, trong mắt cậu, đây chính là một số tiền lớn. Cậu và Hình Vân là từng kí hợp đồng thì nói làm gì, cậu và Bạch Khiêm Dịch cũng không phải loại quan hệ đó.
Bạch Khiêm Dịch biết cậu đang suy nghĩ gì, nói: “Tiền mà luật sư kiếm được còn nhiều hơn cậu tưởng đó, chút tiền ấy một giờ là tôi đã kiếm được rồi.”
“Thật à?” Nét mặt Tiết Doanh Song lộ ra vẻ kính nể.
“Đương nhiên.” Bạch Khiêm Dịch bắt đầu giới thiệu, “Hơn nữa, luật sư có tiền, lại có địa vị xã hội, còn sẽ không thất nghiệp ở tuổi 35, lại không cần mặc áo may ô*, quả là quá tuyệt vời.”
~ một cách nói để nhắc về dân lập trình
Tiết Doanh Song: “Nhưng cuối cùng anh vẫn quyết định làm thiếu phu nhân.”
Bạch Khiêm Dịch: “…”
Tên nhóc này nói trúng tim đen ghê.
*
Mua quần áo xong, Tiết Doanh Song cứ ngỡ màn dạo phố hôm nay như vậy là xong. Nhưng khồng, Bạch Khiêm Dịch quay người lại, lại đi vào một tiệm cắt tóc.
Vừa thấy tiệm cắt tóc, Tiết Doanh Song tự động lùi về sau, định bụng đợi Bạch Khiêm Dịch.
Nhưng mà cậu còn chưa bước được một bước, đã bị Bạch Khiêm Dịch kéo lại: “Đi đâu?”
Tiết Doanh Song: “?”
Bạch Khiêm Dịch: “Kiểu tóc cậu lúa quá đi, phải đổi.”
Bạch Khiêm Dịch không cho Tiết Doanh Song từ chối, đơn giản ấn Tiết Doanh Song vào chỗ ngồi, gọi thợ cắt tóc qua, cứ thế bắt đầu thảo luận.
Từ trước đến giờ Tiết Doanh Song hớt tóc đều là chỗ nào rẻ thì cắt chỗ đó, sạp 5 đồng 10 đồng ven đường đã có thể khiến cậu hài lòng. Mà lúc ở công xưởng, vì tiết kiệm tiền phòng trọ, cậu thậm chí còn tự cắt.
Bởi vậy cả đời cậu chưa từng hiểu kiểu tóc là thế nào, lúc này Bạch Khiêm Dịch cùng thợ cắt tóc đang thảo luận cái gì, cậu hoàn toàn không rõ.
Bạch Khiêm Dịch nhìn vẻ mặt mê mang của cậu, mang sách lúc nãy vừa tịch thu; nhét vào trong tay cậu, nói: “Đừng quan tâm, học từ vựng của cậu đi.”
Tiết Doanh Song vừa thấy sách từ vựng, mừng rỡ, lập tức giao đầu ra, mặc kệ mọi thứ.
Hai giờ trôi qua, Bạch Khiêm Dịch thoả mãn cười: “Khá đẹp.”
Nhưng mà Tiết Doanh Song còn chưa kịp nhìn mình đã biến thành bộ dạng thế nào, Bạch Khiêm Dịch lại nói với thợ cắt tóc: “Chỉnh lông mày giúp cậu ấy đi.”
Sau khi mọi thứ kết thúc, Tiết Doanh Song đang muốn soi gương.
Nhưng cậu còn chưa nhìn thấy, Bạch Khiêm Dịch đã ngăn trước mặt cậu, nói: “Không cho xem.”
Tiết Doanh Song mờ mịt: “Tại sao?”
Bạch Khiêm Dịch cười giảo hoạt: “Để đó cho Hình Vân xem trước, cho cậu ta một bất ngờ.”
Tiết Doanh Song còn chưa rõ ngọn ngành đã bị Bạch Khiêm Dịch kéo ra ngoài, cậu không nhìn được gương, hoàn toàn không hiểu mình biến thành bộ dạng gì nữa, không khỏi bắt đầu căng thẳng.
Cậu sẽ không giống Bạch Khiêm Dịch nữa hay không?
Hình Vân sẽ trong lúc tức giận đuổi việc cậu hay không?
*
Nhân viên lần lượt được nghỉ sớm, chỉ có Hình Vân vẫn ở lại công ty, mãi đến giờ mới tan tầm.
Hắn vừa về đến nhà, đã nhìn thấy Bạch Khiêm Dịch ngồi trong phòng khách đọc sách, vẻ mặt tràn đầy sung sướиɠ.
Hình Vân hỏi: “Gì vui thế?”
Bạch Khiêm Dịch ngoảnh lại nhìn hắn, thu lại nụ cười, điềm nhiên nói: “Không có gì, chỉ là tôi thấy Tiết Doanh Song lúa quá đi, hôm nay thay đổi style cho cậu ta.”
“Đổi style gì?”
“Người ở trong bếp, tự cậu xem.”
Trong nhà bếp, Tiết Doanh Song cố gắng giữ bình tĩnh.
Sau khi về đến nhà, Bạch Khiêm Dịch bảo cậu thay quần áo mới, nhưng vẫn không cho cậu soi gương, bởi vậy cậu vẫn không biết mình bây giờ đã thành bộ dạng gì như cũ.
Nhưng cậu đã thuyết phục mình rồi.
Cùng lắm thì chính là Hình Vân đuổi việc cậu thôi, không có gì mà sợ.
Cửa nhà bếp mở ra, Tiết Doanh Song bình tĩnh nói: “Anh đã về.”
Hình Vân không nói gì, Tiết Doanh Song xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy Hình Vân đứng ở chỗ cách cậu vài bước.
Trong nhà bếp một bầu không khí im lặng, chỉ còn lại tiếng “ùng ục” từ trong nồi phát ra.
Tiết Doanh Song chỉ thấy Hình Vân nhìn chằm chằm cậu, không nói tiếng nào.
Cậu cố gắng xác nhận diện mạo của mình từ hình ảnh phản chiếu trong mắt Hình Vân, nhưng mà vừa nhìn vào, Hình Vân đã chuyển tầm mắt.
“Lúc nào có thể ăn cơm tối?” Hình Vân hỏi.
Tiết Doanh Song sững sờ, lập tức nói: “Lát nữa là được.”
“Được.” Hình Vân không nói gì nữa, quay người rời khỏi nhà bếp.
Nhìn bóng lưng Hình Vân đi khỏi, Tiết Doanh Song thở phào nhẹ nhõm, lại tự cười nhạo mình.
*
Lúc rời khỏi nhà bếp, bước chân Hình Vân vững vàng. Nhưng mà vừa đóng cửa nhà bếp, Hình Vân bước nhanh hơn, nhanh chóng đi về phía phòng ngủ chính.
Hắn mở cửa phòng ngủ chính, lại nhanh chóng đóng lại, bay nhanh vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, Hình Vân ném cặp làm việc đi, hai tay khoác lên bồn rửa mặt, không ngừng thở dốc.
Hắn ngẩng đầu nhìn tấm gương trước mặt, trong gương, hắn đỏ bừng cả mặt.
Hắn vươn tay đè nhẹ trên ngực mình, trái tim đập điên cuồng không thôi.
Điên rồi.
Điên thật rồi.
Lúc Bạch Khiêm Dịch nói đến đổi phong cách, trong lòng hắn không nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ có lẽ là Tiết Doanh Song thay quần áo.
Nhưng mà vào nhà bếp, hắn chỉ thấy Tiết Doanh Song mặc một chiếc hoodie trắng rộng thùng thình, phía dưới mặc một chiếc quần jean màu sáng. Màu trắng của quần áo trên người hoàn toàn khác với áo sơ mi trắng quần Tây của trước đây, mặc trên người Tiết Doanh Song, tràn đầy cảm giác thiếu niên.
Mà làm cho người ta kinh ngạc nhất không chỉ có vậy.
Trước đây Tiết Doanh Song không kiểu tóc gì đáng nói, chỉ có thể được gọi là sạch sẽ. Nhưng hôm nay tóc Tiết Doanh Song đã được sấy nhẹ qua, xoã tung mềm mại, phần tóc mái cũng được cắt ra hai bên, lộ ra phần trán trắng nõn.
Tiết Doanh Song vốn đã dáng vẻ dễ nhìn, một đổi kiểu tóc, càng lộ ra khí chất đặt biệt thanh tú của cậu.
Hình Vân nhìn mà sửng sốt.
Hắn không biết mình mà nhìn nữa, sẽ làm ra những chuyện gì, cuối cùng chỉ có thể chạy trối chết.
Bây giờ vừa nghĩ lại dáng vẻ Tiết Doanh Song vừa nãy, tâm tình Hình Vân vẫn không có cách nào trở lại bình thường.
Đẹp mắt, thật sự là quá đẹp mắt rồi, sao có thể khiến cho người ta yêu thích vậy chứ… Hắn nở nụ cười, nét mặt có chút ngượng ngùng.
Nhưng mà khi hắn nhìn mình trong gương lại lộ ra vẻ mặt như thế, lập tức lại không cười nổi.
Cười, cười cái rắm?
Tiết Doanh Song đã đổi phong cách, là chuyện quá đỗi bình thường, mắc mớ gì tới hắn chứ?
Hắn đâu có thích Tiết Doanh Song.
*
Giao thừa ngày hôm đó cuối cùng cũng kết thúc một cách qua loa, Bạch Khiêm Dịch kéo Tiết Doanh Song xem chương trình giao thừa, mà Hình Vân mới hơn mười giờ đã thuận miệng nói câu “Năm mới vui vẻ” với bọn họ, lại không ra khỏi thư phòng nữa.
*
Việc cầu hôn của Tiểu Triệu thành công thuận lợi.
Ngày đầu tiên làm việc của năm mới, Hình Vân chỉ thấy Tiểu Triệu được mọi người vây quanh.
Hình Vân cũng đi lên chúc mừng, nhưng mà hắn thấy nụ cười ngượng ngùng thật thà của Tiểu Triệu, đáy lòng không khỏi suy nghĩ: Không phải là yêu đương thôi sao? Có cần phải cười tới như vậy hay không, sợ người khác không biết cậu đang yêu đương à?
Lại qua vài ngày nữa, lúc đi làm, phòng quan hệ xã hội trong công ty lén lút đi vào văn phòng Hình Vân.
Phòng quan hệ xã hội vẻ mặt thần bí nói với Hình Vân: “Sếp, chúng em dự định làm cho Tiểu Triệu một video chúc phúc.”
Hình Vân: “Ồ, quay đi.”
Phòng quan hệ xã hội: “Thì không phải là tới tìm anh quay đó sao?”
Hình Vân: “Hả?”
Phòng quan hệ xã hội cười nói: “Không tốn nhiều thời gian của anh đâu, anh nói mấy câu chúc phúc, hoặc nói gì cũng được. Đến lúc đó em sẽ ghép video, đến lúc hôn lễ của cậu ta cho cậu ta một bất ngờ.”
Hình Vân lập tức nói: “Tôi không cần, tôi bí mật cho cậu ta một bao lì xì không phải thực dụng hơn sao?”
Phòng quan hệ xã hội lại nói: “Tiền lì xì sao giống với cái này chứ? Anh thật là thiếu hiểu biết!”
Cuối cùng dưới sự “lì lợm” của phòng quan hệ xã hội, Hình Vân bất đắt dĩ đồng ý.
“Vậy tôi quay giúp anh, anh chuẩn bị đi.”
Nhìn phòng quan hệ xã hội gác camera lên, đáy lòng Hình Vân vô cùng không tình nguyện.
Trước đây nếu có phỏng vấn gì, từ trước đến nay hắn có thể miễn liền miễn, bởi vì hắn thực sự không thích nói chuyện trước ống kính, cũng nói không được tự nhiên.
Quả nhiên, sau khi chính thức quay phim, chốc thì hắn quên lời, chốc thì nói lắp, cứ xảy ra vấn đề.
Phòng quan hệ xã hội thở dài nói: “Sếp, anh thả lỏng xíu.”
Hình Vân: “Tôi rất thả lỏng rồi.”
Phòng quan hệ xã hội: “Nhìn vẻ mặt của anh giống hệt như muốn ăn thịt người! Nếu không anh chuẩn bị thêm một chút, lát nữa quay cho anh sau?”
Hình Vân phẫn nộ: “Cậu đi ra, để đồ lại, tôi tự xử lý!”
Phòng quan hệ xã hội cũng nghĩ thế, cuối cùng để máy móc lại, để cho Hình Vân tự quay.
Trong văn phòng, Hình Vân cau mày viết bản thảo.
Hắn vừa viết vừa thầm thì trong bụng, không phải là kết hôn sao? Làm phiền toái như vậy, còn đi làm hay không hả?
Nếu hắn kết hôn, hắn không thèm quà video gì đâu, toàn là giả dối, còn không bằng toàn thể nhân viên tăng ca 24 tiếng miễn phí cho hắn, cái thực tế hơn nhiều!
… Đương nhiên, Tiết Doanh Song nhất định không đồng ý.
… Đợi một chút, chuyện này mắc gì tới Tiết Doanh Song?
Hình Vân đuổi đi Tiết Doanh Song trong đầu, càng bực bội.
Một hồi sau, Hình Vân nện bút, viết xong bản thảo rồi.
Hắn nhẫn nại hắng giọng, đè phím xuống, bắt đầu quay phim.
Một phút sau, Hình Vân lo lắng mắng một tiếng.
Không được!
Làm lại!
Hắn gãi đầu, nhăn mày chộp bản thảo qua xem. Ngay lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, hắn bực mình nói: “Vào đây!”
Cửa mở, chỉ thấy là Tiết Doanh Song.
Trong tay Tiết Doanh Song xách theo hộp đựng cơm của hắn, nói: “Đến đưa cơm cho anh, làm phiền anh sao?”
Hình Vân giày vò lâu như vậy, sớm đã đói muốn chết. Hắn vừa nhìn thấy Tiết Doanh Song, tựa như nhìn thấy cứu tinh: “Em cuối cùng đã đến.”
Tiết Doanh Song nói: “Đang bận gì thế?”
Hình Vân phàn nàn: “Quay phim cho Tiểu Triệu, làm nhiều lần mà vẫn không được, rút cuộc là tôi có bệnh hay máy bị hỏng đây?”
Tiết Doanh Song: “Tôi thấy nào cũng có.”
Hình Vân: “Tiết Doanh Song!”
Tiết Doanh Song: “Haiz, anh ăn xong rồi quay tiếp, hôm nay chuẩn bị cho anh món anh yêu thích.”
*
Tiết Doanh Song vài ngày nữa là đến kỳ thi, bởi vậy đưa xong cơm liền đi về nhà.
Hình Vân cơm nước xong xuôi, chuẩn bị nhanh chóng quyết xong chuyện này.
Nhưng mà lúc hắn đi về phía camera, phát hiện mình lúc nãy đã quên bấm ngừng máy ảnh, cứ như vậy đã quay một hồi lâu.
Cái quỷ gì đây…
Hình Vân cầm camera, trở về sau bàn làm việc.
Hắn đứng đó, ấn mở một đoạn video thật dài mới vừa thu, quyết định cũng xem mình là đức hạnh gì.
Video bắt đầu, hắn chỉ thấy cái mặt thối đang nói chuyện đằng kia. Bản mặt quá sát khí rồi, nếu không có nghe tiếng, còn tưởng hắn đang mắng người.
Ngượng, ngượng chết rồi.
Hình Vân nhìn hết nổi, vươn tay định tắt đi.
Bỗng nhiên trong video truyền đến tiếng đập cửa, hắn mới nhớ tới Tiết Doanh Song cũng được quay vào.
Lòng hiếu kỳ hắn trỗi dậy, muốn nhìn thử Tiết Doanh Song trong màn ảnh là dáng vẻ thế nào.
Nhưng mà Tiết Doanh Song còn chưa đi vào khung ảnh, hắn bỗng nhiên sững sờ.
Chỉ thấy mình trong video, vừa thấy Tiết Doanh Song, vẻ mặt trong nháy mắt đã thay đổi, còn nở nụ cười.
Hắn lại nghe mình trong video oán trời oán đất cùng Tiết Doanh Song, ngoài miệng nói đều mấy lời phàn nàn, nhưng vẻ mặt rõ ràng vui vẻ, tựa như đang nói chuyện vui trọng đại nào đó.
Tiết Doanh Song đưa cơm rời đi, hắn trong video vẫn còn cười nhìn về phía cửa, thật lâu chưa dừng lại.
Hình Vân nhìn thấy cái này, lại xem hình ảnh Tiết Doanh Song vào cửa một lần nữa.
Lần này hắn nhìn càng thêm rõ ràng, hắn trong video, từ cáu kỉnh đến vui sướиɠ, chuyển biến chỉ trong nháy mắt.
Hắn nhìn một lần, một lần, lại một lần.
Mà hắn trong khung hình, cũng cười một lần, một lần, rồi lại một lần.
Hắn nhớ tới mình vài ngày trước còn đang ở đằng kia cười nhạo nụ cười của Tiểu Triệu.
Nhưng hôm nay, nụ cười hắn khi nhìn thấy Tiết Doanh Song, không kém Tiểu Triệu chút nào.
Vui vẻ như thế, hưng phấn, ngượng ngùng, xen lẫn hạnh phúc.
Tại sao chỉ cần nhìn thấy Tiết Doanh Song đến, hắn sẽ lộ ra một biểu cảm như thế?
… Bởi vì hắn thích Tiết Doanh Song.
Hắn đã nhận ra.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thế Thân Từ Chối Chuyển Chính Thức
- Chương 40: Tôi đã nhận ra