Edit + Beta: Ruby
~ Ruby: Tui bây giờ mới đọc chương này nhé. Tui không hề có suy nghĩ bậy bạ về tên chương này, thiệt ó =)))
--------------
Trên đường về nhà hai người vẫn không nói lời nào, lúc về đến nhà đã là hơn tám giờ.
Đưa cô Phương về xong, hai người không gặp mưa nữa, nhưng quần áo ướt sũng dính trên người vừa lạnh vừa khó chịu, chẳng dễ chịu hơn lúc tắm mưa là bao.
Rõ ràng chỉ là hai ngày không về, Tiết Doanh Song về đến nhà lại có một cảm giác rất xa lạ.
Cậu hiểu rõ, từ nay về sau căn nhà này sẽ không liên quan gì đến cậu nữa, cậu sẽ trở lại công xưởng, mà Hình Vân cũng sẽ trở thành một người lữ khách đi qua cuộc đời cậu.
Cậu đi sau Hình Vân, Hình Vân đi vào phòng ngủ chính, cậu cũng đi vào theo.
Hai người cùng trong phòng ngủ chính, Hình Vân dừng bước, ngoảnh đầu im lặng nhìn cậu.
Cậu cũng không nhìn Hình Vân, chỉ mở tủ giúp Hình Vân lấy quần áo ra thay, lại vào phòng tắm đổi chiếc khăn tắm mới, lại giúp Hình Vân mở nước ấm, chỉnh sẵn nhiệt độ.
Sau khi cậu chuẩn bị xong mới nhìn Hình Vân, nói: “Anh tắm rửa trước đi, tôi đi thu dọn đồ đạc.”
Hình Vân đi vào phòng tắm, cởϊ áσ ra, lúc đang định cởi tiếp bỗng nhiên cảm thấy không đúng: “Em muốn thu dọn cái gì?”
Tiết Doanh Song dừng bước lại: “Đồ đạc của tôi mang đến. Đồ không nhiều lắm, trong lúc anh tắm rửa tôi sẽ đi ngay. Đương nhiên, nếu anh không yên tâm, sợ tôi trộm đồ đi, tôi có thể để anh kiểm tra hành lý tôi mang đi…”
“Ai muốn em đi chứ?” Cánh tay Tiết Doanh Song bị kéo lại, Hình Vân kéo người về trước mặt.
Vòi hoa sen đã mở, nước ấm từ trên đổ xuống, ướt đẫm hai người.
Hình Vân từ phía sau lưng ôm chặt lấy Tiết Doanh Song, Tiết Doanh Song bị ôm đến mức không thở nổi, đang định giãy giụa, chợt nghe Hình Vân nhỏ giọng nói: “Em không được đi.”
“Xin lỗi.”
Hình Vân trời sinh đã cao ngạo, tính cách kỳ cục, một câu xin lỗi như muỗi kêu, Tiết Doanh Song suýt nữa là không nghe rõ.
Nhưng mà nguyên nhân chính là như thế, hắn chịu mở miệng nói câu xin lỗi chính là đại diện cho hắn thật sự nhận ra bản thân đã sai, là muốn giảng hoà.
Tiết Doanh Song vốn không để trong lòng, đáp: “Không sao.”
Hai người coi như cũng đã hiểu nhau, Hình Vân buông tay, cuối cùng Tiết Doanh Song cũng có thể thở được. Cậu chuẩn thu dọn đồ đạc mà hai ngày nay mang đi, nhưng cậu vừa mới bước ra một bước, lại bị Hình Vân kéo về.
“Em tắm cho tôi.” Hình Vân giọng điệu cương quyết nói.
Tiết Doanh Song quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy sắc mặt hắn không tự nhiên cho lắm, dường như có chút bất an, nhưng lại muốn tỏ vẻ độc tài.
Tiết Doanh Song nhìn bộ dạng bướng bỉnh của Hình Vân, không biết vì sao lại nghĩ đến chó con.
Chó con không cẩn thận cắn trúng chủ nhân, tuy rằng chủ nhân không giận, nhưng chó con vẫn vội vàng ngậm quả bóng đến bên chân chủ nhân, lại kéo nhẹ ống quần chủ nhân, muốn chủ nhân chơi cùng nó, chính là để xác nhận chủ nhân thật sự không giận nó.
Nghĩ gì vậy.
Tiết Doanh Song lập tức vứt cái tưởng tượng này ra khỏi đầu, Hình Vân sao lại là chó chứ? Một bá tổng như vậy tốt xấu gì cũng phải là sói chứ.
(~ Song – tấm chiếu mới à, em phải phân biệt rõ giữa sói và husky chứ =)))
Cho dù là chó đi, cậu cũng không phải là chủ, nhiều lắm thì cậu là làm nhân viên tiệm thú cưng mà thôi.
Nhưng bất kể thế nào, Tiết Doanh Song vô cùng hào hiệp.
Tiết Doanh Song: “Tắm giúp anh cũng được, nhưng đây là giá tiền khác.”
Hình Vân: “…”
Tiết Doanh Song nói xong cảm thấy quá thực tế rồi, bá tổng làm hoà, tốt xấu gì cậu phải bày tỏ chút chứ. Vì vậy cậu lại nói: “Chỉ có điều giảm giá 88% cho anh nhé, tặng kèm mát xa toàn thân.”
Hình Vân: “… …”
*
Trong phòng tắm, hơi nước mù mịt.
Trong làn hơi nước, hai người tựa sát vào nhau.
Mà mặt Hình Vân không hề có biểu cảm.
Tắm rửa trong tưởng tượng ban đầu của Hình Vân là: Tiết Doanh Song mắc cỡ đỏ mặt, nhẹ nhàng tinh tế vuốt ve toàn thân hắn từ trên xuống dưới. Nhóc thế thân này thầm mến hắn đã lâu, chẳng bao lâu nữa sẽ mượn cớ là nóng quá, cởϊ qυầи áo xuống hết, sau đó trượt chân, ngã vào cánh tay dày rộng của hắn, hai người bèn thuận nước đẩy thuyền mà ấy ấy ấy, bong bóng bay bay trong phòng tắm cũng toàn là hình trái tim.
Nhưng mà tình hình thực tế là, một tay Tiết Doanh Song cầm bàn chải, một tay đè hắn lại, động tác điêu luyện, nhanh nhẹn chà, chà phía trước xong rồi chà đằng sau, chà muốn tróc luôn một lớp da của hắn, y hệt như một bậc thầy tắm rửa với 50 năm kinh nghiệm kỳ cọ, trong không khí đều là tiếng dốc sức “hự hự hự hự ” của Tiết Doanh Song.
Hình Vân nghiến răng: “Đừng nói em từng làm nhân viên chà lưng trong nhà tắm đó chứ?”
“Đương nhiên không rồi.” Tiết Doanh Song cần cù vất vả không ngừng tay, “Chẳng qua tôi từng làm thịt gà vịt, rồi nhổ lông cho tụi nó.”
Hình Vân: “?????”
Tiết Doanh Song không để ý tới Hình Vân đang ngạc nhiên, chà xong lưng Hình Vân, lật người lại.
Tiết Doanh Song: “Ở giữa thì đợi chút nữa ha, đỡ phải tôi không cẩn thận chà tiếp nói.”
Tiết Doanh Song ngồi xổm xuống, chuẩn bị rửa chân Hình Vân.
Tuy rằng cậu làm Hình Vân như nhổ lông vịt, nhưng nói thiệt cậu khá hài lòng lần tắm rửa này.
Dáng người Hình Vân rất tốt, cơ bắp đều đặn, đường cong trơn tru, làn da nhẵn nhụi, giống như từ trong một tác phẩm dày công điêu khắc của nghệ thuật gia nào đó đi ra. Mà đây không phải chỉ là thành quả của Hình Vân trước khi về nhà đều ghé phòng tập gym, cũng nhờ công Tiết Doanh Song cho hắn ăn uống cân bằng dinh dưỡng mỗi ngày.
Bởi vậy Tiết Doanh Song nhìn Hình Vân, giống như nhìn vào tác phẩm của mình, vô cùng tự hào.
Nhưng mà vừa mới đắc chí, tầm mắt Tiết Doanh Song đi xuống, nhất thời ngu người.
“Chân anh sao vậy?”
Lúc nãy hơi nước bốc lên cậu không nhìn thấy rõ, bây giờ vừa ngồi xổm xuống cậu mới phát hiện trên bàn chân trái Hình Vân bầm xanh một mảnh lớn, ở giữa còn có vết thương.
Hình Vân không vui cho lắm: “Giờ mới thấy à?”
“Sao vậy nè?”
Hình Vân duỗi chân ra, muốn Tiết Doanh Song nhìn cho rõ, lại nhấn mạnh thêm lần nữa: “Tôi bị thương.”
Một chú chó con được cậu nuôi mập mạp trắng trẻo, giờ mới hai ngày không gặp, sao móng chó đã bị thương rồi?
Tiết Doanh Song cũng không còn tâm trạng gì để “nhổ lông” giúp Hình Vân nữa, trực tiếp lôi người ra phòng tắm, cậu ném khăn tắm lên trên người Hình Vân, lại chạy đi lấy hộp y tế.
Trong phòng ngủ, Hình Vân ngồi trên giường, Tiết Doanh Song ngồi chồm hổm trên mặt đất, cẩn thận kiểm tra vết thương của Hình Vân.
Vết thương ấy nhìn mà đau lòng, vừa rồi lại ngâm trong nước như vậy, lớp da phía ngoài đã bị ngâm đến nỗi vừa trắng vừa nhăn lại, càng hiện ra da thịt đỏ tươi ở phía trong.
Tiết Doanh Song: “Bị thương lại để đó không xử lý, muốn để lại sẹo sao?”
Hình Vân không vui hừ một tiếng. Kỳ thật hắn cũng không phải là không muốn xử lý, chỉ là hắn cũng không hiểu mình xuất phát từ tâm lý gì, chỉ muốn để lại vết thương, để Tiết Doanh Song nhìn cho rõ.
Trong nhà chỉ có oxy già là có thể sát khuẩn, từ trước đến nay Tiết Doanh Song làm việc đều rất tàn nhẫn lại chuẩn xác, mở bình oxy già liền đổ vào trên miệng vết thương. Oxy già tiếp xúc với miệng vết thương không ngừng toát ra bọt khí, lúc này Tiết Doanh Song mới nhớ ra dùng oxy già xử lý miệng vết thương đau vô cùng.
“Có đau không?”
Năng lực chịu được đau đớn của Hình Vân vượt xa ra sự tưởng tượng của Tiết Doanh Song, lúc đổ oxy già xuống cũng không nhúc nhích, vô cùng bình tĩnh.
Ngược lại cậu vừa nói như vậy, lông mày Hình Vân liền nhíu lại, bắt đầu nhỏ giọng rêи ɾỉ.
Cơn đau này ùa đến chậm chạp, nhưng Tiết Doanh Song vẫn dỗ dành, thổi thổi vào miệng vết thương.
Tiết Doanh Song băng vết thương xong, lại hỏi: “Rốt cuộc sao lại bị thương?”
Hình Vân: “Bị xe cửa kẹp.”
Tiết Doanh Song: “A? Thằng ngốc nào lấy cửa xe kẹp anh? Không muốn sống nữa à?”
Hình Vân: “… Tự tôi kẹp.”
Hai người im lặng.
Tiết Doanh Song lại kiểm tra chân Hình Vân một chút, mặc dù cậu thường xuyên chạm vào đôi chân này, nhưng mà không nhìn kỹ, hôm nay vừa nhìn, lại phát hiện trên đùi Hình Vân có không ít vết sẹo.
Hình Vân mặc dù có tướng mạo cùng dáng người phù hợp với tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết, nhưng không phải là kiểu người có làn da rám nắng. Da hắn trắng nõn, bởi vậy những vết sẹo đó có màu rất nhạt, không để ý nhìn kỹ căn bản sẽ không phát hiện.
Cũng không chỉ ở chân, trên tay và trên lưng Hình Vân cũng có vết sẹo, không biết tại sao lại có.
Tiết Doanh Song sờ lên những vết sẹo kia, nói: “Đau lắm không? Anh cẩn thận một chút, đừng để bị thương nữa.”
Hình Vân nhìn cậu, khe khẽ gật đầu.
*
Ngoài trời mưa to gió lớn, trong nhà, bọn họ chỉ thắp ngọn đèn vàng ấm áp trong bếp.
Sashimi cô Phương cho lúc về nhà đã để vào trong tủ lạnh, lúc này Tiết Doanh Song mở tủ lạnh, hỏi Hình Vân nói: “Ánh ăn sashimi không? Lạnh đó.”
“Cũng được.” Hình Vân nói.
“Nếu như anh muốn, tôi có thể nấu chín nó, chiên thành cá phi lê, hoặc là nấu canh.”
“Hôm nay là nghỉ ngày của em.”
“Tôi cũng chưa nói là nấu miễn phí cho anh, anh gấp cái gì chứ.”
Tiết Doanh Song vẫn là thẳng thắn như vậy, Hình Vân nhưng cũng quen rồi. Cuối cùng hai người vẫn quyết định trực tiếp ăn sashimi, bây giờ mức độ chấp nhận thức ăn của Hình Vân đã cao hơn trước rất nhiều.
Cô Phương chia thành thành hai hộp sashimi lớn, nhưng mà không cho bọn họ nước tương với mù-tạc, Tiết Doanh Song chỉ có thể tự mình pha.
————
Tiết Doanh Song vừa mang nước tương ra, bỗng nhiên bên ngoài sáng lên, tia lửa điện xẹt lên, sấm nổ vang trời.
Hình Vân lập tức ôm lấy Tiết Doanh Song, trầm giọng nói: “Tôi đây.”
Tiết Doanh Song không hiểu gì hết: “Thế thì sao?”
“Đừng sợ.” Hình Vân vươn tay che tai Tiết Doanh Song, ngay cả mắt cũng che lại.
“Buông tay! Không thấy đường!” Tiết Doanh Song muốn thoát ra, Hình Vân lại không buông tay.
Bên ngoài tiếng sấm vang rền, bên trong hai người dính lấy nhau.
Bỗng nhiên lại có một tiếng sấm lớn khác, chỉ nghe “ầm ” một tiếng, cả cửa kính cũng bị run lên, giống như sắp nổ tung.
Hình Vân buông Tiết Doanh Song ra, trước mắt Tiết Doanh Song một màu đen kịt.
Tiết Doanh Song kinh hãi: “Anh chọt mù mắt tôi rồi!!!”
*
Mất điện rồi, Tiết Doanh Song thắp nến.
Nến là nến đỏ, được đựng trên giá đỡ thủy tinh tròn. Hình Vân nhìn ngọn nến đỏ cảm thấy khó hiểu: “Trong nhà có nến khi nào thế?”
Tiết Doanh Song nói: “Đương nhiên là tôi mua đó, chính là để dự phòng những lúc thế này.”
Từ cửa kính sát trần trong nhà bếp nhìn ra phía ngoài, lúc bình thường có thể nhìn thấy cảnh thành phố về đêm rực rỡ, nhưng bây giờ chỉ còn lại bóng tối.
Ngoài cửa sổ mưa giông bão tố, tia chớp thỉnh thoảng có thể chiếu cho cả căn phòng bừng sáng. Nhưng sấm chớp đi qua, chỉ còn lại ngọn nến đỏ nho nhỏ chiếu sáng một góc nhà.
Trong buổi tối như thế, nghe tiếng sấm bên ngoài, tiếng mưa gió đan xen, hai người ngồi kề sát vai, lại có một cảm giác ấm áp lạ thường, giống như cả thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tiết Doanh Song cầm ngọn nến, Hình Vân bưng sashimi và nước tương từ bàn bên cạnh sang, hai người cứ như vậy mà ngồi bệt trước cửa kính sát trần trong nhà bếp ăn tối.
Đã vào mùa thu, nhiệt độ thấp hơn trước kia không ít, Tiết Doanh Song nói: “Hay là lát nữa tôi đi nấu chút canh nóng được rồi.”
Hình Vân nói: “Mất điện.”
“Bếp gas có thể sử dụng.” Tiết Doanh Song nói, “Nếu như ăn sashimi, nên nấu chút soup miso.”
( ~ đang phân vân nên là “súp” hay là “xúp”, dù gì cũng là từ vay mượn trong tiếng Việt, nên để đỡ bàn cãi mình để luôn tiếng Anh là “soup” ha. Còn trên wiki là từ “xúp” nha)
“Không ngờ em còn biết nấu món Nhật, rốt cuộc em học nấu ăn ở đâu vậy?” Hình Vân vừa nói vừa gắp một cục sashimi cho vào miệng, nhưng mới cho vào miệng, suýt nữa đã nhổ ra, “Đây là cái gì?”
“Làm sao vậy? Hỏng à?” Tiết Doanh Song cũng thử một miếng, “Không có vấn đề mà, cô Phương vừa mới mua, không đến nổi bị hỏng.”
“Không phải sashimi, tôi nói là nước tương, vị mù tạt của bạn không đúng, phải không?”
“Bằng không mùi vị phải thế nào?”
“Cái này có vị giống rau thơm hơn.”
“Đúng vậy, vốn chính là rau thơm xay mà.”
Hình Vân không hiểu cậu đang nói cái gì, Tiết Doanh Song cũng không hiểu ý Hình Vân, hai người ông nói gà bà nói vịt, ai cũng không hiểu mô tê gì.
Bỗng nhiên Tiết Doanh Song “a” một tiếng, hiểu rồi: “Hoá ra là như vậy.”
“Đời tôi chưa ăn mù tạt thực sự bao giờ.” Tiết Doanh Song bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại mang nụ cười: “Hồi tôi còn nhỏ đã nghĩ sai rồi.”