Chương 39

Vì muốn thi tốt, Diệp Triều Nhiên không dậy sớm đi tập luyện nữa, mà là hẹn Khương Tầm Mặc cùng nhau ăn sáng.

Khi Diệp Triều Nhiên đến quán hoành thánh thì phát hiện Khương Tầm Mặc đã tới rồi, trên bàn đặt hai chén hoành thánh nóng hổi bốc hơi. Một chén trên mặt rải rất nhiều rau thơm, một chén trên mặt chỉ có mấy cọng hành thái.

Khương Tầm Mặc nhìn thấy Diệp Triều Nhiên, hai người cách bát hoành thánh bốc hơi cười.

“Khương ca cậu cũng quá hiểu biết khẩu vị của tôi rồi.” Diệp Triều Nhiên ngồi xuống đối diện Khương Tầm Mặc.

Khương Tầm Mặc đưa cho Diệp Triều Nhiên một cái muỗng: “Cậu thích ăn rau thơm.”

Diệp Triều Nhiên liền nở nụ cười.

Ăn xong bữa sáng, hai người liền cùng nhau đến khu dạy học.

Mỗi tháng một lần kiểm tra đều dựa theo thành tích kiểm tra xếp lớp thi, Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc lần trước kiểm tra thành tích một người thứ nhất từ trên xuống, một người thứ nhất từ dưới lên, lớp thi tự nhiên cũng cách xa vạn dặm.

Tạm biệt trước khi đi, Diệp Triều Nhiên hướng Khương Tầm Mặc làm một cái thủ thế: “Cố lên!”

Khương Tầm Mặc khẽ gật đầu, liền lên lầu.

Nhìn bóng dáng Khương Tầm Mặc biến mất, Diệp Triều Nhiên mới đi vào lớp thi.

Lớp thi của cậu ở lầu một, trong phòng học tổng cộng 40 người, trừ cậu ra, còn lại đều là học sinh lớp sáu.

Vị trí của Diệp Triều Nhiên ở bàn thứ nhất, sau lưng cậu chính là Cố Nghiêu.

Diệp Triều Nhiên còn chưa đi vào, mới vừa đi tới cửa, liền nghe được bên trong nói chuyện phiếm.

Lâm Bạch đứng ở bên cạnh Cố Nghiêu: “Cũng không biết lần này chúng ta kiểm tra khi nào có thể có kết quả.”

Có người đáp lời: “Đây còn chưa kiểm tra đâu, sao muốn xem thành tích vậy?”

Một người khác cười nhạo: “Đương nhiên là vì xem Khương Tầm Mặc rốt cuộc có thể đẩy Cố ca xuống không nha!”

“Hắn có thể đẩy Cố ca xuống, tôi đây còn có thể đẩy Diệp Triều Nhiên xuống đó!”

“Hắn cũng thực sự có dũng khí, thật mạnh miệng.”

Nói xong, một đám người sôi nổi cười ra tiếng.

Diệp Triều Nhiên chính là lúc này tiến phòng học, cậu nhàn nhạt quét mắt nhìn người vừa mới mở miệng, thực mau liền thu hồi tầm mắt ở chính mình vị trí ngồi xuống.

Những người khác thấy Diệp Triều Nhiên vào, trao đổi ánh mắt, không mở miệng nữa.

Từ buổi văn nghệ kết thúc, Cố Nghiêu chưa gặp qua Diệp Triều Nhiên.

Thiếu niên tựa hồ lại cao chút, bước vào phòng học, Diệp Triều Nhiên cũng không nhìn Cố Nghiêu, liền lập tức ngồi xuống. Cố Nghiêu chỉ có thể từ phía sau thoáng nhìn nửa cổ trắng nõn của Diệp Triều Nhiên lộ ở bên ngoài áo thun, cùng với độ cong nửa bên sườn mặt.

Lâm Bạch đứng ở bên người Cố Nghiêu, tự nhiên nhìn theo tầm mắt Cố Nghiêu.

Trước trước buổi văn nghệ Cố Nghiêu đi tìm Diệp Triều Nhiên, Lâm Bạch ngay lúc đó tâm tình phức tạp lại cảm khái. Nói thực ra cậu ta không phải thực thích Diệp Triều Nhiên, nhưng nếu là Cố Nghiêu thích Diệp Triều Nhiên, cậu ta cũng không phải không thể chấp nhận Diệp Triều Nhiên dung nhập vào nhóm bọn họ.

Nhưng làm Lâm Bạch như thế nào cũng không nghĩ đến chính là, Diệp Triều Nhiên thế mà cự tuyệt Cố Nghiêu!

Lúc đó Cố Nghiêu trở về, mặt đen như đít nồi, Lâm Bạch cũng không dám tùy tiện tiến lên đáp lời.

Sau đó bọn họ nói chuyện phiếm, đều cố gắng tránh đi đề tài Diệp Triều Nhiên.

Lâm Bạch vẫn luôn không hiểu, Khương Tầm Mặc có gì tốt, Diệp Triều Nhiên lại vì hắn cự tuyệt Cố Nghiêu! Thật khiến người ta hoài nghi Diệp Triều Nhiên trước kia theo đuổi Cố Nghiêu có mấy phần thật lòng.

Nghĩ đến đây, Lâm Bạch có chút bất bình vì Cố Nghiêu, âm dương quái khí mở miệng: "Ai da, lời nói cũng không thể nói tuyệt đối như vậy, vạn nhất Khương Tầm Mặc lần này liền thật sự nghịch tập thì sao?"

Nói xong, Lâm Bạch đưa mắt ra hiệu với mấy người chơi xấu.

Mấy người hiểu ý hắn, cười nhạo nói: "Nghịch tập? Vui đùa cái gì vậy, từ đầu khoá đếm ngược đến thứ hai, cậu là chỉ vị trí đếm ngược thứ hai sao?"

Những người khác sôi nổi cười ra tiếng.

Lâm Bạch vẫn chưa hết giận, nghiêng đầu nhìn Diệp Triều Nhiên: "Diệp Triều Nhiên, cậu cùng Khương Tầm Mặc thân nhau, cậu cảm thấy sao?"

Mọi người đều nhìn về phía Diệp Triều Nhiên.

Diệp Triều Nhiên chỉ liếc mắt nhìn Lâm Bạch, không nói gì.

Lâm Bạch còn không buông tha, đi đến bàn của Diệp Triều Nhiên: "Diệp Triều Nhiên, đừng không nói lời nào a, cùng chúng tôi nói cái nhìn của cậu đi."

Diệp Triều Nhiên nhìn cậu ta một cái, vẫn là không nói chuyện.

Lâm Bạch trong lòng khó chịu, ngay lúc cậu ta tính toán mở miệng tiếp, một giọng nói vang lên: "Diệp Triều Nhiên, cậu mang dư bút sao? Cho tôi mượn một cái."

Là học ủy lớp sáu mở miệng, hắn cùng Diệp Triều Nhiên cũng quen biết, hiện tại mở miệng là vì Diệp Triều Nhiên giải vây.

Diệp Triều Nhiên nói: "Mang theo."

Cậu từ hộp bút lấy ra một chiếc bút, đưa cho học ủy lớp 6.

Học ủy lớp 6 nhận lấy, nhân tiện ôm bả vai Lâm Bạch: "Đi đi, sắp thi rồi, đừng đứng ở chỗ này."

Lâm Bạch bĩu môi nói: "Sách, có thể nói không nói, tôi còn nghĩ cậu là người câm đó."

Giọng nói của Diệp Triều Nhiên vang lên sau lưng Lâm Bạch: "Tôi chỉ là không thích cùng người ngu xuẩn cãi cọ thôi."

Lâm Bạch sắc mặt tức khắc biến đổi: "Cậu ——"

Giám thị lúc này đi vào phòng học: "Làm gì đó? Vào thi rồi còn không ngồi xong?"

Cố Nghiêu cũng quay đầu nhìn Lâm Bạch.

Lâm Bạch vốn đang muốn nói gì, đối với tầm mắt Cố Nghiêu, cậu ta mới không cam lòng mà cúi đầu, không tình nguyện mà ngồi xuống chỗ.

Còn chưa chính thứ có chuông, giám thị cũng không phát bài thi, nhưng phòng học đã yên tĩnh xuống.

Cố Nghiêu vỗ vỗ bả vai của Diệp Triều Nhiên, hạ giọng, rốt cuộc mở miệng: "Cậu đừng so đo cùng Lâm Bạch, cậu ấy chỉ vui miệng thôi."

Diệp Triều Nhiên đầu cũng không quay lại.

Sắc mặt Cố Nghiêu không vui, âm thầm cắn chặt răng.

Diệp Triều Nhiên làm xong bài trước 30 phút, Nhất Trung cho phép nộp trước 15 phút, chờ thời gian vừa đến, Diệp Triều Nhiên liền nộp bài thi chạy lấy người.

Vừa ra khỏi phòng học, cậu liền lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Khương Tầm Mặc.

【 Khương ca, cậu nhất định phải đứng thứ hai a! 】

Tin nhắn của Khương Tầm Mặc trả lời trong 1 giây: 【 Hả? 】

Diệp Triều Nhiên gọi điện thoại cho Khương Tầm Mặc: "Cậu cũng nộp bài thi rồi?"

Khương Tầm Mặc trả lời với giọng nói dễ nghe và có từ tính: "Ừ, vừa mới nộp. Cậu sao vậy?"

Anh hỏi Diệp Triều Nhiên tại sao đột nhiên gọi cho anh.

Diệp Triều Nhiên không muốn giải thích, chỉ cười: "Tôi chỉ cảm thấy lần này cậu nhất định có thể được hạng hai."

Khương Tầm Mặc không hỏi thêm nữa, chỉ trả lời: "Ừ, nhất định có thể."

Bên kia, giám thị vừa mang bài thi đi, Lâm Bạch liền vây quanh Cố Nghiêu: "Cố ca, vừa rồi cậu như thế nào..."

"Đừng đi tìm cậu ấy gây phiền phức." Cố Nghiêu mặt mày tối sầm.

Lâm Bạch còn muốn nói gì đó, nhưng thấy mặt Cố Nghiêu khó coi, đành phải nuốt lời vào bụng.

Thôi, cậu ta nhịn một chút.

Chờ có điểm thi, cậu ta xem Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc còn kiêu ngạo như thế nào!



Hai ngày thi tháng kết thúc, học sinh mong chờ kỳ nghỉ cũng không đến đúng hẹn, lớp một lập tức một mảnh khóc lóc.

"Tại sao lần này không nghỉ?"

"Tôi đã mong chờ ngày thi tháng kết thúc này quá lâu rồi!"

"Lãnh đạo nhà trường khi nào thành cá nhân rồi!"

Cũng có người suy đoán: "Không phải là sắp thi đại học rồi, nên chuẩn bị đợi thi đại học nghỉ luôn chứ?"

Rất nhanh, lớp trưởng đã mang đến một tin tức: "Hai ngày nữa sẽ nghỉ! Lần này trùng với cuối tuần, chúng ta sẽ học cùng nhau, đến ngày 4 thì chúng ta sẽ thống nhất nghỉ, từ 4 giờ chiều!"

Nghe thấy tin tức này, các bạn học sinh lập tức sôi trào.

"Quả nhiên là muốn thi đại học!"

"Trường học của chúng ta cũng được dùng làm trường thi à?"

"Đúng vậy, vì vậy ngày nghỉ, mọi người nhớ mang sách vở về nhà." Lớp trưởng nói, "À, cô Vương nói lần này điểm thi tháng sẽ đến sau khi thi đại học kết thúc mới công bố."

Hầu hết các bạn học sinh trong lớp một đều quan tâm đến kỳ nghỉ, lúc này ai còn quan tâm điểm số hay không?

Chỉ có Khương Tầm Mặc chau mày, trong lòng cảm thán, xem ra để Diệp Triều Nhiên yêu mình lại phải tạm thời hoãn lại.

Khương Tầm Mặc hỏi Diệp Triều Nhiên: "Ba ngày nghỉ, cậu định đi chơi đâu?"

Diệp Triều Nhiên suy nghĩ một chút.

Trước đó, Tống Nhã và Diệp Bùi luôn nói muốn dẫn cậu đi xem nhà mới của họ, cậu vẫn luôn không có thời gian đi, vừa lúc lần này có thể qua xem, sau đó nhân tiện mua quà cho Khương Tầm Mặc.

"Cậu sinh nhật tháng sáu đúng không?" Diệp Triều Nhiên hỏi.

Khương Tầm Mặc gật đầu.

Diệp Triều Nhiên cười: "Vậy tớ đi mua quà cho cậu trước."

Khương Tầm Mặc nhướng mày: "Vậy cậu ra cửa nhớ nói với tôi trước."

Diệp Triều Nhiên gật đầu: "Tất nhiên rồi."



Tháng sáu ở Nam thị, nhiệt độ trung bình đã lên tới 30 độ, thời gian chính ngọ trên đường phố gần như không nhìn thấy mấy người đi đường.

Phương Thịnh mặc vest, lang thang trên phố không mục đích một lúc lâu, ánh nắng đỉnh điểm chiếu làm anh ta choáng váng, cuối cùng anh ta đẩy cửa một quán cà phê đi vào, gọi một ly cà phê đá, chờ nhiệt độ trên người tan đi, tâm trạng của anh ta cuối cùng cũng tốt hơn một chút.

Một bên uống cà phê chậm rãi, anh ta còn thường xuyên nhìn đồng hồ xem thời gian.

Chờ đến khi kim đồng hồ chỉ về con số năm, buổi trưa khó khăn cuối cùng cũng qua đi. Anh ta đứng dậy, đi ra khỏi quán cà phê.

Xe của Phương Thịnh dừng ở bãi đỗ xe của một trung tâm thương mại ngoại thành. Anh ta vừa lên xe, điện thoại của ông cụ Phương đã gọi đến.

Đôi mắt Phương Thịnh hiện lên một tia chán ghét khó hiểu, hít một hơi thật sâu mới bắt máy.

“Alo, ông nội.”

“Thế nào?” Giọng ông cụ Phương truyền đến từ đầu dây bên kia, “Diệp Triều Nhiên vẫn không muốn đến gặp Yến Yến sao?”

Phương Thịnh nhỏ giọng nói: “Cháu hôm nay cũng chưa gặp được hắn, hắn vẫn là không muốn thấy chúng ta.”