Chương 31

"Thực xin lỗi anh, em không biết những món quà này không phải tặng cho em," Phương Yến cúi đầu, mặt hơi khó coi, "Thực sự xin lỗi..."

Lúc này nói xin lỗi có ích gì?

Trong mắt Phương Thịnh hiện lên một tia bực bội, nhưng anh ta lại không thể vì vậy mà nổi giận với Phương Yến.

Chuyện này nói cho cùng cũng không thể trách Phương Yến, bởi vì anh ta ngày thường đưa quà vào nhà, quả thật đại đa số đều là tặng cho Phương Yến.

Nghĩ đến đây, Phương Thịnh thở dài, cúi đầu kiểm tra những món quà trên mặt đất, xem còn có cái nào không bị Phương Yến bóc không.

Phương Yến đứng một bên, nhìn Phương Thịnh lật xem quà, chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu.

Chẳng phải chỉ là một đống quà sao?

Anh ta đến nỗi dùng giọng điệu hung dữ như vậy nói với em mình sao?

Cậu tự mình mở những món quà này, nhưng có vẻ như cậu tự mình đa tình.

Phương Yến càng nghĩ càng ủy khuất, không khỏi hỏi: "Anh, những món quà này là tặng cho ai a? Đã bị em mở rồi đồ vật cũng không thể tặng nữa, nếu không đi mua một lần nữa đi?"

Phương Thịnh lúc này cũng kiểm tra xong rồi, những món quà này đều bị Phương Yến mở ra, quả thật không thể tặng lại.

Anh ta đứng dậy, không trả lời câu hỏi của Phương Yến, mà là trách mắng: "Những món quà này đều là anh tỉ mỉ chọn hồi lâu, trước lúc em mở, sao không biết gọi điện thoại hỏi anh một tiếng?"

Trên mặt Phương Yến lúc đỏ lúc trắng, cậu ta gục đầu xuống, méo miệng, không nói chuyện.

Phương Thịnh không muốn lại nói thêm gì với Phương Yến, anh ta ra phòng, chuẩn bị đi chọn lại một phần quà.

Ngày hội văn nghệ Nhất Trung giống như muốn mở cả ngày, anh ta trễ chút nữa đi trường học hẳn là còn kịp.

Phương Thịnh về phòng mặc áo khoác, cũng không thèm nhìn Phương Yến ở phòng khách, vội vàng ra cửa.

Phương Yến nhìn bóng dáng Phương Thịnh, hơi hơi hé miệng, lại đem lời đến cổ họng nuốt trở vào.

Người hầu nhìn tâm trạng Phương Yến không tốt, nghĩ đến đề nghị của chính mình ngày đó, cũng có chút ảo não, chạy nhanh tiến lên an ủi Phương Yến: "Thực xin lỗi, tiểu thiếu gia, đều do tôi... Ngày đó nếu tôi không đề nghị đem quà đưa đến phòng cậu, đại thiếu gia cũng sẽ không..."

Phương Yến nhìn người hầu, trong lòng tức giận, nhưng không có phát tác, chỉ là rầu rĩ nói: "Không trách dì, dì Lưu."

Dì Lưu nghe được Phương Yến nói như vậy, càng áy náy, nhẹ giọng an ủi Phương Yến nói: "Tiểu thiếu gia cậu đừng khổ sở."

Phương Yến gật đầu, không nói chuyện.

Qua một lúc lâu, Phương Yến đột nhiên hỏi: "Dì Lưu, dì cảm thấy phần quà này anh trai tôi là tặng cho ai?"

Dì Lưu không nghĩ tới Phương Yến sẽ hỏi cái này, bà sửng sốt một chút, sau một lúc lâu mới lắc đầu: "Không biết."

Phương Yến lại cúi thấp đầu xuống, bắt đầu trầm tư.

Ngày hôm đó dì Lưu đem quà đưa đến phòng Phương Yến xong, cậu ta liền mở ra toàn bộ. Một đống quà tổng cộng hai mươi loại không lặp lại, nhỏ là quần áo giày phiên bản giới hạn, lớn là sản phẩm điện tử lưu hành tiên tiến nhất.

Phương Yến đặc biệt chú ý đến quần áo giày mà cậu ta thử qua, số đo của chúng giống hệt như của cậu ta, vì vậy lúc đó cậu ta hoàn toàn không nghĩ đến những món quà đó không phải dành cho mình.

Nhưng Phương Thịnh lại nói những món quà đó không phải dành cho cậu ta.

Phương Yến sau khi nghĩ lại mới nhận ra không ổn —— vậy là Phương Thịnh chuẩn bị những món quà đó, đều là dành cho Diệp Triều Nhiên?

Nghĩ đến vấn đề này, Phương Yến cắn chặt hàm răng.

Anh trai mới gặp Diệp Triều Nhiên một lần, đã dành hết tâm sức chuẩn bị cho cậu ấy nhiều món quà như vậy, còn vì Diệp Triều Nhiên mà nổi giận với cậu ta.

Trong lòng Phương Yến vô cùng thất vọng.

Cậu ta cũng không khỏi suy nghĩ nhiều, ngày hôm đó Phương Thịnh đi gặp Diệp Triều Nhiên rốt cuộc đã nói gì với cậu ấy?

Tại sao thái độ của Phương Thịnh đối với Diệp Triều Nhiên lại thay đổi lớn như vậy?

Không được, cậu ta phải nhanh chóng làm rõ ràng, không thể để anh trai thật sự thay đổi thái độ đối với Diệp Triều Nhiên.

Anh trai là một người chính trực, nếu như bị anh biết mục đích của mình……

Liệu anh trai còn tiếp tục kế hoạch của ông bà nội hay không?

Phương Yến không nhịn được rùng mình.

“Dì Lưu, hôm nay tôi muốn đi trường học.” Phương Yến đứng dậy, nhìn về phía dì Lưu.

Dì Lưu sửng sốt một chút: “A?”

……

Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc đến sớm, phòng âm nhạc không có ai.

Hôm qua Diệp Triều Nhiên đã đi lấy bản nhạc, sau khi ngồi xuống, cậu liền lấy bản nhạc đưa cho Khương Tầm Mặc.

“Cậu biết đánh đàn không?”

Khương Tầm Mặc quét mắt bản nhạc, gật đầu.

Lớp 1 lần này chọn bài hợp xướng tên là “Khởi phong”, còn chưa đến một tháng nữa là kỳ thi đại học, họ chọn bài hát này rất phù hợp với tình hình.

Diệp Triều Nhiên mở đàn dương cầm, nhìn Khương Tầm Mặc: “Cậu trước thử xem không? Tôi xem cậu đánh một lần, tôi thật sự lâu lắm không động vào đàn rồi.”

Khương Tầm Mặc liền đi đến đàn dương cầm, bản nhạc được anh đặt sang một bên.

Ngón tay xanh nhạt thon dài của thiếu niên nhẹ nhàng nhấn một chút ở phím đàn đen trắng, âm nhạc lập tức nhảy ra.

Khương Tầm Mặc thử một chút âm, rất nhanh liền lưu loát mà đánh đàn.

Diệp Triều Nhiên liền đứng ở bên cạnh đàn dương cầm, lặng lẽ nhìn chăm chú vào Khương Tầm Mặc, không nhịn được nhỏ giọng mà theo tiếng đàn ngâm nga lên.

Khương Tầm Mặc nghe được thanh âm của thiếu niên, khóe miệng cong lên, âm thanh đánh đàn cũng hơi hạ thấp xuống.

Một khúc kết thúc, Khương Tầm Mặc tránh ra: “Cậu tới thử xem?”

“Được.” Diệp Triều Nhiên cũng có chút ngứa tay, qua ngồi ở trước đàn.

Không giống Khương Tầm Mặc quen thuộc với đàn dương cầm, Diệp Triều Nhiên là thật sự lâu lắm không động vào đàn rồi, cảm giác rất mới mẻ, vừa lên tay liền đánh sai mấy nốt nhạc.

Dù cũng hoàn thành, nhưng giai điệu vẫn có mấy nốt nhạc không hài hòa.

Diệp Triều Nhiên thở dài: “Tôi đánh không tốt.”

Khương Tầm Mặc không nói gì, chỉ là đi đến bên cạnh Diệp Triều Nhiên, nói: “Chúng ta cùng nhau thử xem?”

"Cùng nhau?" Diệp Triều Nhiên kinh ngạc nhìn anh, "Cậu là nói bốn tay cùng đánh một bản sao?"

Khương Tầm Mặc nói: "Tôi sửa sai cho cậu."

Diệp Triều Nhiên nháy mắt cong khóe miệng: "Được."

Cậu tìm Khương Tầm Mặc đến cũng có ý tưởng này, Khương Tầm Mặc ngồi ở bên cạnh cậu sửa đúng liền càng tốt.

Diệp Triều Nhiên bàn tay trắng nõn đặt trên phím đàn, bắt đầu chơi, Khương Tầm Mặc ngồi ở bên cạnh cậu, ngay từ đầu cũng không có muốn nhúng tay, mắt thấy sắp đến đoạn cao trào khó nhất, Khương Tầm Mặc lúc này mới vươn tay.

Ngón tay thon dài của thiếu niên lướt qua phím đàn một cách uyển chuyển, những âm phù vốn lệch khỏi quỹ đạo lập tức trở lại quỹ đạo, Diệp Triều Nhiên ngay từ đầu còn chưa kịp thích ứng, nhưng Khương Tầm Mặc so với cậu tưởng tượng còn đáng tin cậy hơn.

Cậu chỉ cần buông tay ra chơi, tất cả những âm phù mà cậu không đánh được đều sẽ được Khương Tầm Mặc chiếu cố đến.

Diệp Triều Nhiên chơi, trong mắt cũng hiện lên ý cười, cậu không kìm được nghiêng đầu nhìn Khương Tầm Mặc.

Hai người cách nhau rất gần, chỉ cần quay đầu một cái là có thể ngửi được mùi bạc hà dễ chịu trên người thiếu niên. Gò má thiếu niên gần như hoàn mỹ, mũi cao, lông mi dài và dày.

Có vẻ như đã nhận ra ánh mắt của Diệp Triều Nhiên, Khương Tầm Mặc cũng ở khoảnh khắc này nghiêng đầu, bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng Diệp Triều Nhiên nở ra một nụ cười ấm áp, đôi mắt xinh đẹp rất sáng và đẹp.

Tim Khương Tầm Mặc đột nhiên đập loạn nhịp, động tác trên tay cũng thiếu chút nữa chậm một nhịp, may mà Diệp Triều Nhiên rất nhanh thu hồi ánh mắt, Khương Tầm Mặc mới lại bình tĩnh đuổi kịp nhịp điệu của Diệp Triều Nhiên.

Chơi đàn thì chơi đàn, nhìn anh làm cái gì?

Khóe miệng Khương Tầm Mặc mím chặt, Diệp Triều Nhiên cũng quá to gan đi?

Ánh mắt quá trần trụi!

Một bản nhạc kết thúc, đôi mắt Diệp Triều Nhiên đều cong lên.

"Khương ca cậu chơi giỏi quá." Diệp Triều Nhiên từ tận đáy lòng khen.

Khương Tầm Mặc không nói gì, chỉ là duỗi tay chạm vào tai mình một chút.

Tại sao lại như vậy?

Diệp Triều Nhiên lại nói: "Chúng ta lại chơi một lần nữa đi?"

Khương Tầm Mặc lại không có đáp ứng, mà là đứng dậy đi sang một bên nói: "Cậu chơi, tôi sửa sai cho cậu."

Diệp Triều Nhiên cũng không miễn cưỡng, chỉ là có chút khó hiểu mà nhìn mặt Khương Tầm Mặc, buồn bực hỏi: "Khương ca cậu nóng sao?"

Khương Tầm Mặc khó hiểu nhìn cậu.

Diệp Triều Nhiên chỉ chỉ mặt anh: "Mặt cậu thực đỏ."

Khương Tầm Mặc: "..."

"Chúng ta không bật điều hòa," Khương Tầm Mặc xoay người đi tìm điều khiển điều hòa, "Có chút nóng."

Diệp Triều Nhiên lại giương mắt nhìn nhìn thời tiết ngoài cửa sổ, hôm nay là một ngày hiếm hoi trời nhiều mây, nóng sao?

Rõ ràng rất mát mẻ a!

Phòng học nhạc không bao lâu lại vang lên tiếng đàn lần nữa, lần này giai điệu càng thêm uyển chuyển dễ nghe.

……

Vừa mới đi đến phòng học nhạc ở tầng trên, liền nghe thấy một loạt tiếng đàn.

“Quả nhiên ở chỗ này,” Lâm Bạch thu hồi di động, “Ta phải đợi sao? Cố ca?”

Cố Nghiêu không chút do dự lắc lắc đầu: “Không cần.”