Chương 29: Chính là như vậy

Khương Tầm Mặc hiển nhiên là đã quen với việc trèo tường, anh chỉ cần bám vào tường một cái rồi nhảy lên, gió thổi tung áo, lộ ra một đoạn cơ bụng săn chắc. Ngay sau đó, Khương Tầm Mặc đã nhẹ nhàng ngồi lên tường rào.

“Tôi kéo cậu.” Khương Tầm Mặc cúi người, đưa tay về phía Diệp Triều Nhiên.

Diệp Triều Nhiên đánh giá độ cao của tường rào, biết rằng chỉ dựa vào sức của mình thì có lẽ sẽ hơi khó khăn, vì vậy cậu rất tự nhiên đưa tay ra cho Khương Tầm Mặc.

Bàn tay của nam sinh lớn hơn bàn tay của Diệp Triều Nhiên, khi Diệp Triều Nhiên đặt tay vào lòng bàn tay của Khương Tầm Mặc, năm ngón tay của Khương Tầm Mặc khẽ nắm lại, bao phủ lấy toàn bộ bàn tay của Diệp Triều Nhiên.

Trong lòng Diệp Triều Nhiên thoáng qua một tia khác thường, ngay sau đó cậu liền theo lực của Khương Tầm Mặc, cũng ngồi trên tường rào.

“Nhảy xuống.” Khương Tầm Mặc nói xong liền buông tay Diệp Triều Nhiên, dẫn đầu nhảy xuống.

Diệp Triều Nhiên gật đầu, sau đó cũng nhảy xuống.

Bên ngoài tường rào là một khu cây xanh, sau khi ra khỏi khu cây xanh, Khương Tầm Mặc liền dẫn theo Diệp Triều Nhiên băng qua đường cái.

Vì hiện tại không phải giờ tan học, hơn nữa buổi chiều 3, 4 giờ trời rất nóng, trên đường ngoài xe cộ ra, cũng không có quá nhiều người đi đường, cho nên cũng không ai phát hiện ra hai học sinh mặc đồng phục đang trốn học.

Trong khoảng thời gian này Diệp Triều Nhiên mỗi ngày đều đến nhà Khương Tầm Mặc, vì vậy cậu rất quen thuộc với con đường này.

Nhìn Khương Tầm Mặc dẫn theo cậu hướng về phía nhà anh, Diệp Triều Nhiên không nhịn được hỏi: “Đi nhà cậu chơi game à?”

Khương Tầm Mặc suy nghĩ một chút rồi nói: “Không sai biệt lắm.”

Hai người vào tiểu khu, Khương Tầm Mặc ấn thang máy.

“Tầng 15?” Diệp Triều Nhiên sửng sốt một chút, một ý nghĩ chợt lóe qua, cậu có chút kinh ngạc hỏi, “Tầng 15 cũng là nhà cậu sao?”

Khương Tầm Mặc nghiêng đầu nhìn Diệp Triều Nhiên.

Thiếu niên đôi mắt nâu thẫm, lúc này hơi hơi trợn to, hiển nhiên đối với việc này rất ngạc nhiên.

Khương Tầm Mặc không khỏi nghĩ đến Khương Trạch đã từng trải qua ——

Có một người nữ sinh rất thích Khương Trạch, vì vậy theo đuổi Khương Trạch một năm, Khương Trạch vốn dĩ đã rất cảm động chuẩn bị đồng ý rồi, ai ngờ cô gái đó lại biết gia thế của Khương Trạch, cố ý tìm anh ấy ra ngoài nói chuyện một phen, đại ý là nhà cô ấy trèo cao không nổi, sau đó không chút do dự cùng Khương Trạch nói lời chia tay.

Khương Trạch vì thế tinh thần sa sút một đoạn thời gian, uống say còn tận tình giữ chặt Khương Tầm Mặc khuyên bảo, nói cho anh nếu về sau có yêu thích anh, nhất định phải giấu giếm tốt thân phận của mình.

Khương Tầm Mặc trước đây đối với điều này là khinh thường, bởi vì anh chưa bao giờ nghĩ tới anh sẽ thích người khác.

Nhưng hiện tại ——

Khương Tầm Mặc nhìn Diệp Triều Nhiên ngũ quan tuấn tú, tai hơi nóng lên, chóp mũi cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

Anh không thích Diệp Triều Nhiên, anh chỉ là không muốn mất đi Diệp Triều Nhiên một người theo đuổi đẹp như vậy!

Đúng, chính là như vậy.

Khương Tầm Mặc nhấp môi nói: “Thuê.”

Vừa lúc thang máy mở ra, Khương Tầm Mặc mở cửa, dẫn theo Diệp Triều Nhiên đi vào.

Tầng 15 cũng giống như tầng 22 của Khương Tầm Mặc, đều là một căn hộ rộng rãi, nhưng hai tầng lại có phong cách trang trí khác nhau.

Tầng 22 là nơi Khương Tầm Mặc ở và tập thể dục, còn tầng 15 đã được anh cải tạo thành khu giải trí nhàn nhã. Căn hộ này có tất cả các loại máy chơi game có trên thị trường, thậm chí Diệp Triều Nhiên còn thấy một chiếc máy chơi game Arcade ba màn hình ở góc.

Khương Tầm Mặc lấy ra tay cầm chơi game đưa cho anh: "Thử xem?"

Diệp Triều Nhiên cắm tay cầm chơi game vào, không mất hai giây đã vào được trò chơi.

Trước đó Khương Tầm Mặc đã nói với cậu rằng anh ngủ ban ngày là vì buổi tối chơi game, lúc ấy Diệp Triều Nhiên còn không hiểu, có trò chơi nào có thể chơi cả đêm.

Bây giờ cậu đã hiểu, một căn hộ lớn như vậy, với tất cả các loại trò chơi, cậu cũng có thể chơi cả đêm!

Chơi xong một trò, Diệp Triều Nhiên lại cùng Khương Tầm Mặc chơi đua xe tốc độ cao.

Cậu rất ít chơi game, lúc mới bắt đầu không quen thuộc, thường xuyên va vào lan can. Khương Tầm Mặc dẫn cậu chơi hai lần xong, Diệp Triều Nhiên đã nhanh chóng nắm được kỹ năng, chỉ cần tăng tốc một chút, cậu đã vượt qua Khương Tầm Mặc về đích.

"Tôi thắng!" Diệp Triều Nhiên tháo mũ bảo hiểm xuống, mặt đầy vui vẻ.

Khương Tầm Mặc cũng cong khóe miệng, gật đầu: "Ừ, cậu thắng."

Chơi một vòng xong, Khương Tầm Mặc lại lấy ra chiếc VR mới mua của anh.

Diệp Triều Nhiên lướt qua giao diện trò chơi, thấy được trò chơi "Biệt thự kinh dị", cậu hào hứng nói: "Khương Tầm Mặc, chúng ta chơi cái này đi?"

Khương Tầm Mặc ngồi bên cạnh Diệp Triều Nhiên, Diệp Triều Nhiên đeo mũ VR, không nhìn thấy Khương Tầm Mặc, đợi mãi không thấy Khương Tầm Mặc trả lời, cậu liền vươn tay chạm vào cánh tay Khương Tầm Mặc: "Khương Tầm Mặc?"

Nếu Diệp Triều Nhiên lúc này tháo mũ VR xuống, cậu sẽ thấy Khương Tầm Mặc mím chặt môi, thần kinh căng thẳng cao độ, từ đó Diệp Triều Nhiên có thể kết luận —— Khương Tầm Mặc sợ ma.

"Khương ca?" Diệp Triều Nhiên lại hỏi.

Khương Tầm Mặc vốn đang bối rối, nghe thấy xưng hô này anh sửng sốt một chút, hỏi: "Cậu gọi tôi là gì?"

Diệp Triều Nhiên cười: "Khương ca a, tôi nghe Phó Tân gọi cậu như vậy, có thể gọi không?"

Căng thẳng trong lòng Khương Tầm Mặc bỗng nhiên tan một chút, do dự một chút, Khương Tầm Mặc đồng ý.

Nhận được sự đồng ý, Diệp Triều Nhiên bắt đầu vui vẻ.

"Biệt thự kinh dị" thực chất là một trò chơi thám hiểm biệt thự đơn giản, trò chơi sẽ phân cho người chơi một nhân vật, điều kiện vượt qua của mỗi nhân vật đều khác nhau, cách thức vượt qua của người chơi tự nhiên cũng khác nhau.

Diệp Triều Nhiên chơi trò chơi rất nghiêm túc, vừa tìm manh mối vừa chia sẻ với Khương Tầm Mặc.

Nhưng chẳng mấy chốc cậu phát hiện bên cạnh Khương Tầm Mặc không có tiếng động.

Diệp Triều Nhiên kêu lên: "Khương ca, cậu nghĩ cái rương này bên trong có phải là đầu người không? Sẽ không có NPC núp bên trong đâu chứ?"

Khương Tầm Mặc: "..."

"Hay là cái bên phải?" Diệp Triều Nhiên hỏi, "Nếu không là cái bên phải thì sao nhỉ? Mình cảm thấy cái này khả năng sẽ lớn hơn nữa."

Khương Tầm Mặc có lệ: "Ừ."

Diệp Triều Nhiên: "Mình đi mở."

Trò chơi VR chân thực mang lại cho người chơi cảm giác duy nhất là rất thật.

Tất cả giao diện trò chơi đều hiện ra trước mắt người chơi, tất cả những gì nghe thấy và nhìn thấy đều là trực quan nhất.

Cái rương mở ra, một cái đầu người đặt trên lò xo lập tức nhảy ra ngoài.

Khương Tầm Mặc gần như không cần suy nghĩ, liền đưa tay tháo chiếc mũ giáp VR trên đầu xuống, anh thở dốc kịch liệt, chóp mũi đều là mồ hôi lạnh.

Diệp Triều Nhiên phát hiện nhân vật của Khương Tầm Mặc lăn ra, sửng sốt một chút, cuối cùng phát hiện có chút không thích hợp: "Khương ca, sao vậy?"

Khương Tầm Mặc rũ mắt, hít một hơi thật sâu mới nói: "Không có gì, tôi đi toilet một chút, cậu tiếp tục chơi đi."

"Ừ." Diệp Triều Nhiên cũng không hỏi nhiều nữa, tiếp tục chơi trò chơi.

Khương Tầm Mặc nhìn Diệp Triều Nhiên vẻ mặt thích thú, tâm tình phức tạp.

Trò chơi loại này, khiến người ta thả lỏng nhất, thời gian cũng quá nhanh, nháy mắt liền đến giờ tan học.

Diệp Triều Nhiên chưa đã thèm mà tháo xuống mũ giáp, nhìn thấy Khương Tầm Mặc đang ngồi ở ghế sofa bên kia, cậu cười nói: "Trò chơi này hay thật."

Khương Tầm Mặc nghe vậy nhìn sâu vào mắt Diệp Triều Nhiên.

Không biết có phải là Diệp Triều Nhiên ảo giác không, cậu luôn cảm thấy ánh mắt vừa rồi của Khương Tầm Mặc rất có thâm ý.

Liền ở Diệp Triều Nhiên tự hỏi có muốn nói gì đó hay không, Khương Tầm Mặc mở miệng hỏi: "Cậu không tiếp tục chơi à?"

Diệp Triều Nhiên lắc đầu: "Không được, tôi phải quay lại trường học một chuyến lấy cặp sách, nếu không lát nữa về nhà mẹ tôi không thấy cặp sách, liền biết tôi trốn học."

Khương Tầm Mặc gật đầu, nói: "Tôi đưa cậu."

Hai người đi tới cửa, Diệp Triều Nhiên đột nhiên quay đầu nhìn Khương Tầm Mặc, ngữ khí trịnh trọng xưa nay chưa từng có: "Khương Tầm Mặc, cảm ơn cậu."

Khương Tầm Mặc ngẩn ra một giây, ngay sau đó cực nhẹ mà cong khóe miệng.

Diệp Triều Nhiên bị nụ cười sáng ngời của anh lung lay một chút, nhất thời đã quên dời đi tầm mắt.

Khương Tầm Mặc ấn thang máy, hỏi Diệp Triều Nhiên: "Đi sao?"

Diệp Triều Nhiên mi mắt cong cong, cười nói: "Đi, tôi đi trước, hẹn gặp lại."

Thang máy chậm rãi khép lại, Khương Tầm Mặc cũng biến mất.

Tâm tình Diệp Triều Nhiên xưa nay chưa từng có thả lỏng.