Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thế Thân Trọng Sinh Vạn Người Mê

Chương 17: Phương Yến lên sân khấu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diệp Triều Nhiên vốn tưởng rằng Diệp Bùi ở công ty có chuyện gì đó sẽ nhanh chóng giải quyết xong, không ngờ đến nửa đêm cậu rời giường đi vệ sinh, thấy đèn trong phòng khách vẫn còn sáng, TV đang chiếu bộ phim cung đấu, âm lượng rất nhỏ, Tống Nhã đang dựa vào ghế sofa trong phòng khách, dường như đã ngủ thϊếp đi.

Cậu nhìn đồng hồ, đã là 3 giờ sáng.

Diệp Bùi vẫn chưa về nhà.

Diệp Triều Nhiên không khỏi nhíu mày, bước nhanh lên phía trước, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Tống Nhã.

Tống Nhã mở mắt ra, thấy Diệp Triều Nhiên, thoáng sửng sốt một chút:

“Sao con còn chưa ngủ?”

“Con đi vệ sinh, mẹ đừng ngủ ở đây, ba con còn chưa về sao?” Diệp Triều Nhiên nói.

Tống Nhã ngồi thẳng dậy, cầm lấy điện thoại nhìn một chút, lắc đầu:

“Chưa.”

Diệp Triều Nhiên nghe xong lập tức nhíu mày, trước kia dù Diệp Bùi có bận rộn đến đâu, cũng sẽ không quá 12 giờ đã về nhà, xem ra chuyện này quả thực có chút khó giải quyết.

“Vậy mẹ về phòng ngủ trước đi, con gọi điện thoại cho ba hỏi một chút.” Diệp Triều Nhiên nói.

Tống Nhã lắc đầu:

“Không cần, con đi ngủ trước đi, ba con trước đó đã gọi điện thoại cho mẹ, nói tối nay có khả năng không về, là mẹ ở đây xem TV ngủ quên.”

“Vậy mẹ về phòng ngủ trước đi,” Diệp Triều Nhiên an ủi Tống Nhã, thuận tay tắt TV, “Có thể ba sáng sớm ngày mai sẽ trở về.”

Tống Nhã cười cười, không cự tuyệt ý tốt của Diệp Triều Nhiên, về phòng ngủ đi.

Chỉ là hai người không ngờ tới chính là, buổi sáng ngày hôm sau Diệp Bùi cũng không có về nhà.

Diệp Triều Nhiên rất ngạc nhiên, cậu ẩn ẩn ý thức được chuyện này chỉ sợ không phải chuyện nhỏ:

“Có chuyện gì sao? Cần con hỗ trợ không?”

Tống Nhã đang mặc áo khoác chuẩn bị ra cửa, nghe được lời này lập tức cười:

“Bé con như con có thể hỗ trợ cái gì?”

“Con không nhỏ, không lâu nữa con đã mười bảy tuổi rồi!” Diệp Triều Nhiên nói.

Tống Nhã cười:

“Mười bảy cũng chưa thành niên!”

Đối diện với khuôn mặt nghiêm túc của Diệp Triều Nhiên, Tống Nhã liền duỗi tay xoa xoa đầu cậu:

“Được, ba con sẽ xử lý tốt chuyện của ông ấy, con cũng đừng lo lắng nữa! Mẹ hiện tại muốn ra ngoài, con đi cùng mẹ không?”

Diệp Triều Nhiên vẫn muốn nói thêm, nhưng nhìn thấy khoé mắt Tống Nhã vẫn còn mang theo mệt mỏi, cậu đành phải nuốt lời.

Tống Nhã nói không sai, nhưng cậu lại không thể giúp gì nhiều.

Dù là trước khi trọng sinh hay sau khi trọng sinh, cậu đều không có kiến thức về tài chính.

Tuy nhiên, cậu vẫn biết một số điều. Cậu đổi cách nói một cách khéo léo hơn: "Trước đây khi học ở trường, thầy giáo đã dạy con rằng thị trường tài chính trong vài năm tới có thể sẽ không tốt lắm. Ba có thể bán bớt cổ phần trong tay, nhưng quỹ thì vẫn ổn."

Tống Nhã nghe xong, có chút ngạc nhiên nhìn Diệp Triều Nhiên.

Diệp Triều Nhiên tưởng mình đã nói sai: "Sao vậy?"

Tống Nhã cười: "Ba con trước đây cũng đã nói với mẹ những lời tương tự. Hai người thật sự là phụ tử tâm đầu ý hợp! Nghĩ cùng một hướng đi!"

Diệp Triều Nhiên nở nụ cười, đồng thời trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra. Xem ra Diệp Bùi đã nghĩ đến vấn đề này lâu rồi, cậu đã lo lắng một cách vô ích.

Trưa hôm đó tan học, Diệp Triều Nhiên cuối cùng cũng thấy Diệp Bùi mỏi mệt trở về nhà.

Diệp Bùi dường như cả đêm không ngủ, lúc này đang dựa vào ghế sô pha ngủ bù.

Mặc dù Diệp Triều Nhiên đã di chuyển rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn đánh thức Diệp Bùi.

Thấy Diệp Bùi ngồi dậy, Diệp Triều Nhiên liền xin lỗi: "Con làm phiền ba ạ?"

Diệp Bùi nhìn rõ là Diệp Triều Nhiên, lắc đầu hỏi: "Tan học rồi à?"

"Dạ." Diệp Triều Nhiên nói, "Mẹ còn chưa về sao?"

Diệp Bùi lắc đầu, lại hỏi: "Mẹ con tối qua ngủ thế nào?"

"Ba không về, mẹ cũng không về phòng ngủ." Diệp Triều Nhiên kể cho Diệp Bùi nghe chuyện tối qua cậu phát hiện Tống Nhã đang ngủ trên ghế sô pha.

Diệp Bùi thở dài, nói: "Ba biết rồi."

Diệp Triều Nhiên không nhịn được tiến lại gần, nghĩ nghĩ, vẫn là mở miệng hỏi: "Ba, công ty ba rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Trước đây con cũng không thấy ba vội vàng như vậy..."

Diệp Bùi thực tế không giấu Diệp Triều Nhiên, nói thẳng: "Ba định kết thúc hợp tác với một đối tác trong công ty."

Diệp Triều Nhiên vẻ mặt kinh ngạc: "Kết thúc? Vì sao vậy ạ?"

Diệp Bùi giải thích ngắn gọn nguyên nhân: "Lý tưởng không hợp nhau thôi. Tối qua ba đã xử lý chuyện này cả đêm, đợi mẹ con về, ba sẽ nói kỹ hơn."

Tống Nhã không lâu sau cũng về nhà, cả nhà ba người ngồi ở phòng khách, mở một cuộc họp gia đình nhỏ.

Đối tác của Diệp Bùi là người đã đầu tư cho Diệp Bùi, cũng là bạn tốt của Diệp Bùi.

Trong những năm đầu khởi nghiệp của Diệp Bùi, người này đã giúp Diệp Bùi rất nhiều.

Nhưng từ khi công ty thành lập đến nay có thể duy trì lợi nhuận hàng năm đều là nhờ công lao của Diệp Bùi.

Diệp Bùi nảy sinh ý định hủy hợp tác là do nhiều lý tưởng không hợp với đối tác, ngoài ra còn có việc đối tác hôm qua một mực muốn tiếp một đơn hàng lớn.

Nói đơn giản, công ty của Diệp Bùi chuyên quản lý tài chính cho người có tiền, hoặc góp vốn cho người thiếu tiền. Nhưng mỗi công ty có quy mô khác nhau, sẽ hạn chế quy mô kim ngạch của nghiệp vụ mà công ty có thể đảm nhiệm.

Khoản kim ngạch kia quá lớn, Diệp Bùi cảm thấy mình không có năng lực đảm đương.

Diệp Bùi và đối tác của mình đang hợp tác làm ăn trong lĩnh vực tài chính. Tuy nhiên, đối tác của Diệp Bùi đã tự ý ký kết hợp đồng với bên thứ ba mà không có sự đồng ý của ông. Diệp Bùi đã cố gắng giải quyết vấn đề này với đối tác nhưng không thành công, vì vậy ông đang cân nhắc việc chấm dứt hợp đồng.

Tống Nhã hỏi ông: "Anh đã nói chuyện với anh ta chưa?"

Diệp Bùi gật đầu: "Có, vì vậy tối qua bọn anh đã cãi nhau suốt đêm."

Khi một công ty muốn giải thể, họ sẽ phải giải quyết nhiều vấn đề, bao gồm phân chia tài sản, tiếp tục hoạt động kinh doanh và giải quyết vấn đề nhân sự.

Tống Nhã nói: "Dù anh quyết định thế nào, em đều ủng hộ anh."

Diệp Triều Nhiên cũng lên tiếng: "Con cũng vậy!"

Diệp Triều Nhiên thực sự tin rằng ngành tài chính có nhiều rủi ro, vì vậy cậu đã gợi ý cho cha mình chuyển sang một ngành nghề khác. Cậu nói: "Con nghĩ ngành công nghiệp trò chơi cũng không tệ lắm. Ba có thể cân nhắc chuyển sang ngành này không?"

Diệp Bùi và Tống Nhã bật cười. Diệp Bùi nói: "Việc này của ba vẫn chưa giải quyết xong, con đã nghĩ ra đường lui cho ba rồi. Con định tìm cho ba một ngành nghề nào đó khiến ba rụng tóc nhanh nhất sao? Con muốn mẹ con không yêu ba nữa à?"

Diệp Triều Nhiên chớp mắt, cười nói: "Tóc ba rất dày, sao có thể rụng được? Hơn nữa, ngay cả khi ba trọc đầu, con cũng tin rằng mẹ con sẽ không ghét bỏ ba. Đúng không, mẹ?"

Cậu nhìn về phía Tống Nhã.

Tống Nhã vốn đang cười, nhưng lúc này biểu hiện hơi nghiêm túc. Bà ấy do dự một lúc lâu, không nói gì.

Phản ứng này lập tức chọc trúng chỗ đau của Diệp Bùi. Ông vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn về phía Tống Nhã: "Em thật sự ghét bỏ anh sao?"

Sau một lúc lâu, mới vang lên giọng nói miễn cưỡng của Tống Nhã: "Không sao, trọc đầu em cũng yêu."

"Em có lệ!" Diệp Bùi tức giận.

Tống Nhã thở dài nặng nề.

Diệp Triều Nhiên lập tức cười lớn. Cậu thực sự rất thích gia đình này!

……

Ở thành phố A, tại nhà họ Phương.

"Cậu làm rất tốt," ông cụ Phương đứng ở phòng làm việc bên cửa sổ, nhận điện thoại, "Chuyện này thành công, tôi sẽ chuyển cho cậu số tiền theo thỏa thuận."

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói cảm kích: "Vậy cảm ơn Phương lão."

Ông cụ Phương nói xong liền cúp điện thoại.

Điện thoại vừa cúp, cửa phòng đã bị người từ bên ngoài gõ vang. Phương Thịnh mở cửa, tươi cười nói: "Ông nội, Yến Yến hôm nay đã có thể xuống giường rồi, hiện tại đang ở nhà ăn, ông muốn xuống ăn cơm không?"

Ông cụ Phương nghe thấy câu nói này, nháy mắt nở nụ cười: "Có thể xuống giường rồi sao? Thật tốt quá! Tôi xuống xem Yến Yến!"

Phương Thịnh đi theo ông cụ Phương cùng nhau xuống lầu, cười nói: "Trạng thái hôm qua của Yến Yến đã tốt hơn nhiều rồi, nhưng hôm qua ông nội và bà nội về nhà muộn, em ấy đã ngủ."

Đến nhà ăn, ông cụ Phương liếc mắt một cái liền thấy thiếu niên đang ngồi bên bàn ăn.

Thiếu niên này thân hình gầy gò, từ xa nhìn, ngũ quan lại cực kỳ giống Diệp Triều Nhiên. Nghe thấy tiếng động, thiếu niên ngẩng đầu, nhìn ông cụ Phương và Phương Thịnh lộ ra một nụ cười mang theo bệnh tật: "Ông nội, anh."
« Chương TrướcChương Tiếp »