Chương 13: Thói ở sạch sẽ

Nam thị.

Dù sao cũng suy nghĩ vấn đề đi học thuận tiện của Diệp Triều Nhiên, nên Tống Nhã và Diệp Bùi đầu tiên đi xem một căn nhà second-hand ở trung tâm thành phố.

Nhìn một vòng, căn nhà bên này không phải quá cũ kỹ thì cũng có những vấn đề khác, hai người đều không thực vừa ý.

Diệp Bùi đề nghị đi xem căn hộ mới xây ở bên cạnh đường tàu điện ngầm, bên kia những căn nhà đều được xây mới cách đây gần hai năm, chắc chắn sẽ có căn nhà mới hoàn toàn chưa ai ở.

Cuối cùng hai người quyết định mua một căn chung cư lớn, không chỉ xung quanh đầy đủ tiện nghi mà giao thông cũng rất thuận tiện, quan trọng nhất là vấn đề đi học của Diệp Triều Nhiên.

Đúng lúc này, Diệp Bùi nhận được điện thoại của ông cụ Phương.

Tắt điện thoại, Tống Nhã nhíu mày hỏi: “Ông ta lại có chuyện gì?”

Diệp Bùi nói: “Ông ta muốn gặp mặt anh.”

Tống Nhã không nói gì, theo ý nghĩ của bà, tốt nhất là hai nhà họ cả đời này đừng gặp lại, nhưng suy nghĩ này không quá thực tế.

“Vậy anh đi một mình đi, em đi siêu thị trước rồi về nhà nấu cơm cho Tiểu Nhiên.” Tống Nhã nói.

Diệp Bùi ngạc nhiên nhìn cô: “Em không ngăn cản anh?”

Tống Nhã bất đắc dĩ nói: “Có gì hay mà ngăn cản? Những chuyện này không sớm giải quyết thì bọn họ chỉ biết dây dưa mãi, anh đi nói rõ ràng cũng tốt.”

Diệp Bùi liền nở nụ cười: “Vậy anh chở em đi siêu thị trước, sau đó đưa em về nhà nhé?”

Tống Nhã gật đầu.

Ông cụ Phương chọn địa điểm là một quán cà phê yên tĩnh, nơi này rất thích hợp để nói chuyện, Diệp Bùi cũng thỉnh thoảng sẽ dẫn khách hàng của mình đến đây.

Người phục vụ dẫn Diệp Bùi vào phòng VIP, chưa đợi Diệp Bùi ngồi xuống, liền nghe ông cụ Phương nói: “Đến gặp trưởng bối mà còn đến muộn.”

Ý cười trên mặt Diệp Bùi nhạt đi, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.

Từ đầu đã biết ông cụ Phương là người như thế nào thì ông cũng không cần phải giả vờ nữa.

“Ông không hiểu rõ thế nào là trưởng bối rồi, không phải tùy tiện một ông già ngồi trước mặt tôi, tôi đều phải tôn trọng ông.” Diệp Bùi nhàn nhạt mở miệng, đồng thời quay sang cảm ơn người phục vụ.

Biểu cảm của ông cụ Phương cứng đờ, đồng thời trong lòng càng thêm chán ghét.

Quả nhiên, nhà này một lũ rắn chuột, khó trách sẽ dạy ra Diệp Triều Nhiên không có giáo dưỡng như vậy!

Không giống Yến Yến nhà bọn họ——

Nghĩ đến đây, ông cụ Phương thoáng áp xuống lửa giận trong lòng, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Không khí của chúng ta không cần quá căng thẳng, lần này tôi đến đây là nghiêm túc muốn nói chuyện với các người.”

Diệp Bùi ngồi đối diện ông cụ Phương, ra hiệu cho ông ta nói.

Ông cụ Phương siết chặt hàm răng, hít một hơi thật sâu, lúc này mới nói: “Ngày hôm qua tôi và phu nhân đột nhiên đến cửa xin lỗi là vì trước đó cha mẹ Triều Nhiên làm việc không đúng, vì vậy chúng tôi đến đây là để xin lỗi. Nhưng không ngờ, đứa trẻ nhìn thấy chúng tôi phản ứng thái quá, còn giơ tay đánh chúng tôi…” Nói đến đây ông cụ Phương liền cảm thấy máu dồn lên não, “Phu nhân tôi hiện tại vẫn đang ở bệnh viện.”

“Ồ,” Diệp Bùi tỏ vẻ như bừng tỉnh đại ngộ, “Vậy ông hôm nay đến đây là muốn đòi bồi thường à?”

Diệp Bùi mỉm cười ôn hòa: "Vậy thì tốt, ông hãy đưa cho tôi tất cả biên lai chi tiêu của phu nhân ông khi nằm viện. Tôi nhận được biên lai thì có thể thanh toán cho hai người."

Ông cụ Phương biết Diệp Bùi cố tình xuyên tạc ý tứ của mình.

Đây đều là đám người nào vậy?

Cuồng loạn, ngang ngược vô lý!

"Cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, Triều Nhiên hôm qua làm sai, thằng bé không nên..."

"Thằng bé không nên cái gì?" Diệp Bùi không kiên nhẫn nữa, "Ông nghĩ ông có tư cách gì đến chỉ trích con trai tôi? Ông nội?"

Diệp Bùi cười nhạo: "Các người hôm qua tự ý xông vào nhà tôi, khi dễ vợ tôi, Tiểu Nhiên chỉ đuổi các người ra ngoài, không báo cảnh sát đã rất khách khí rồi!"

Ông cụ Phương không ngờ Diệp Bùi lại đổi trắng thay đen như vậy, một hơi nghẹn ở cổ họng không thể đi xuống: "Cậu... Cậu cưỡng từ đoạt lí!"

Diệp Bùi mặc kệ ông ta, dứt khoát đứng dậy: "Chỉ có vậy thôi à? Tôi thấy tôi đã nói rất rõ ràng, chúng tôi bất kể là Tiểu Nhiên hay là tôi, đều không muốn gặp lại các người nữa. Nếu các người thật sự vì muốn tốt cho Tiểu Nhiên, thì xin các người cả đời này đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa!"

"Nếu không có việc gì khác, tôi đi trước." Diệp Bùi đứng dậy, đi về phía cửa phòng khách, như thể nghĩ ra điều gì, lại dừng bước chân, "Đúng rồi, viện phí của vợ ông, tôi sẽ chuyển cho các người."

Ông cụ Phương hít sâu vài hơi, mới hoàn toàn bình tĩnh lại, ông ta giương giọng nói: "Cậu xác định có khả năng nuôi nấng Triều Nhiên?"

Bước chân Diệp Bùi không hề dừng lại.

Ông cụ Phương nhìn chằm chằm bóng dáng đã đi xa, đáy mắt đều là âm u.

Rất có tự tin, không tồi.

Hy vọng đến lúc đó công ty của cậu phá sản cậu cũng có nắm chắc như vậy.

Ông cụ Phương cầm lấy điện thoại trên bàn, gọi điện cho cấp dưới: "Không cần lưu một đường, nên làm thế nào thì làm thế đó!"

Điện thoại bên kia trầm mặc vài giây, mới vang lên giọng nói chột dạ của cấp dưới: "Phương lão gia, chuyện này, có chút khó khăn."

Sắc mặt ông cụ Phương lập tức thay đổi: "Có vấn đề gì?"

Cấp dưới nhíu mày, kể lại trải nghiệm gặp mặt Diệp Bùi của mình hôm qua cho ông ta một lần.

"Người này cẩn thận thật sự, hôm qua nói chuyện với tôi thì đánh với tôi Thái Cực, rời đi thì không nói với tôi một lời chắc chắn, sáng sớm hôm nay lại quay lại nói với tôi, công ty của họ quá nhỏ, uyển chuyển từ chối tôi."

Sắc mặt ông cụ Phương hoàn toàn đen, nhưng ông ta cuối cùng cũng đã trải qua nhiều sóng gió như vậy, suy nghĩ một lát, ông ta mới mở miệng: "Tôi nhớ Diệp Bùi còn có một đối tác?"

Cấp dưới đôi mắt sáng ngời: "Ý của ông là?"

"Cậu đi liên hệ người này," ông cụ Phương trầm giọng nói, "Động tĩnh lớn một chút cũng không sao, chậm nhất một tháng, tôi muốn thấy kết quả."

Cấp dưới lập tức gật đầu đồng ý: "Ông yên tâm, chuyện này tôi đảm bảo!"

……

Thời gian cuối tuần trôi qua rất nhanh.

Diệp Triều Nhiên cuối tuần ở nhà suy nghĩ hai ngày, cảm thấy mình vẫn cần tăng cường rèn luyện thể lực.

Thân thể của cậu khỏe mạnh là khỏe mạnh, nhưng sức lực vẫn còn quá nhỏ.

Thứ sáu tuần trước, Cố Nghiêu nắm chặt cánh tay Diệp Triều Nhiên, khiến cậu không thể giãy giụa ra. Diệp Triều Nhiên cũng đã thành công đuổi ông cụ Phương và bà cụ Phương ra khỏi nhà, nhưng cũng tốn không ít sức lực.

Ngoài ra, tăng cường rèn luyện thể chất cũng không có gì sai, trăm lợi không một hại, nên Diệp Triều Nhiên quyết định bắt đầu tập thể dục.

Thứ hai, Diệp Triều Nhiên dậy sớm, đến trường học khi trời còn tờ mờ sáng. Cậu thậm chí còn chưa kịp bỏ cặp sách vào lớp học, đã chạy thẳng ra sân thể dục đặt cặp sách trên ghế đá rồi bắt đầu chạy bộ.

Sân thể dục chỉ có vài người, đón ánh nắng sớm nhạt nhòa, Diệp Triều Nhiên bắt đầu chạy chậm rãi. Chỉ là sau khi chạy được một vòng, cậu bỗng nhiên phát hiện người phía trước có chút quen mắt.

Diệp Triều Nhiên tăng tốc để chạy song song với nam sinh kia. Khi quay đầu lại, cậu đã nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Khương Tầm Mặc.

“Chào.” Diệp Triều Nhiên mỉm cười chào hỏi.

Khương Tầm Mặc gật đầu, không lên tiếng.

Diệp Triều Nhiên tiếp tục chạy cùng tốc độ của anh, vừa chạy vừa hỏi: “Sao cậu cũng dậy sớm thế? Không ngờ cậu lại dậy sớm chạy bộ.”

Khương Tầm Mặc nói: “Mỗi ngày tôi đều chạy.”

Anh chỉ là không ngờ Diệp Triều Nhiên lại biết chuyện anh dậy sớm chạy bộ ở sân thể dục.

Nghĩ đến chuyện thứ sáu tuần trước, Khương Tầm Mặc thở dài trong lòng.

Không thể cứ tiếp tục như vậy được, chuyện này anh cần phải sớm nói rõ ràng với Diệp Triều Nhiên.

Hai người im lặng chạy bộ cùng nhau ba vòng. Sau ba vòng, Diệp Triều Nhiên mệt lả.

Cuối tuần có trận mưa, đường băng nhựa trông sạch sẽ như mới. Diệp Triều Nhiên trực tiếp nằm phịch xuống đất, tạo thành hình chữ “大”. L*иg ngực cậu phập phồng không ngừng, gương mặt trắng nõn đỏ ửng vì vận động.

Khương Tầm Mặc nhìn chằm chằm khuôn mặt cậu một lúc, rồi chuyển tầm mắt đi, nói: “Đứng lên, không được nằm.”

Diệp Triều Nhiên cũng biết sau khi vận động không được nằm xuống nghỉ ngay, nhưng cậu thực sự không còn sức lực nữa, bèn đưa tay về phía Khương Tầm Mặc: “Vậy cậu kéo tôi một chút.”

Khương Tầm Mặc nhìn xuống bàn tay của cậu thiếu niên.

Diệp Triều Nhiên có đôi bàn tay trắng nõn, lúc này cũng giống như khuôn mặt của thiếu niên, những ngón tay thon dài còn ửng hồng. Nhưng những điều đó không đủ để khiến Khương Tầm Mặc bỏ qua hạt bụi nhỏ nằm trên đầu ngón tay mịn màng của thiếu niên - là bụi đất mà Diệp Triều Nhiên vừa mới ngã xuống đất dính vào.

Khương Tầm Mặc vốn có thói ở sạch rất nghiêm trọng, lúc này lẽ ra phải không chút do dự từ chối Diệp Triều Nhiên.

Chẳng biết vì sao, anh lại bất chợt vươn tay về phía Diệp Triều Nhiên.

Bàn tay hơi lạnh của thiếu niên nắm lấy bàn tay của anh, tinh tế vô cùng.

Diệp Triều Nhiên dùng sức đứng dậy khỏi mặt đất, sau đó buông tay ra.

Khương Tầm Mặc chợt lóe lên một ý nghĩ, không nhịn được cúi xuống nhìn bàn tay của mình, có chút ngứa, hơn nữa không có cảm giác dính nhớp khó chịu, rất thoải mái.

Nghĩ đến đây, trái tim Khương Tầm Mặc đập nhanh hơn.

"Tớ muốn đi ăn sáng, cậu có ăn qua chưa?" Diệp Triều Nhiên hỏi Khương Tầm Mặc.

Khương Tầm Mặc lắc đầu: "Tôi đi tắm rửa một cái."

Diệp Triều Nhiên sửng sốt: "Tắm rửa? Cậu đi đâu tắm rửa?"

Khương Tầm Mặc không nói gì thêm, nhấc chân chạy bộ về nhà.

Diệp Triều Nhiên nhìn theo bóng lưng Khương Tầm Mặc vài giây, đột nhiên hiểu ra.

Thì ra Khương Tầm Mặc mỗi lần chạy xong đều sẽ về nhà tắm rửa, vậy nên trước đây anh vẫn không biết Khương Tầm Mặc mỗi ngày đều sẽ chạy bộ, trên người nam sinh không có mùi mồ hôi, mà là mùi bạc hà thoang thoảng.

Diệp Triều Nhiên kết luận: Khương Tầm Mặc có thói ở sạch, hơn nữa có thể là hơi nghiêm trọng.

Nghĩ đến đây, Diệp Triều Nhiên không nhịn được cúi đầu ngửi thử trên người mình, may mắn là không có mùi mồ hôi, chỉ có mùi sữa ong chúa và bơ sữa của sữa tắm.

Diệp Triều Nhiên vẫn đi qua quầy bán đồ ăn vặt, mua một bao khăn ướt, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên cổ, cậu chợt nhớ ra điều gì đó, liền đi một chuyến phòng y tế.

Bên kia, Khương Tầm Mặc tắm xong đi ra, ngồi trên ghế sofa suy nghĩ một lúc lâu, chuông báo thức của trường học vang lên, anh mới tỉnh táo lại, lấy điện thoại nhắn tin cho anh trai Khương Trạch.

[Em hỏi anh, thói ở sạch của em có tốt không?]

Khương Trạch trả lời rất nhanh: [?]

Khương Tầm Mặc: [Em thế mà chủ động cầm một bàn tay dính bùn đất!]

Khương Trạch: [Cái này cũng không thể làm tiêu chuẩn để đánh giá, chúng ta đổi giả thiết.]

Khương Trạch: [Nếu là tay của anh, dính bùn đất, em sẽ bắt tay với anh sao?]

Khương Tầm Mặc trả lời đơn giản và thô bạo: [Cút.]

Khương Trạch: [Em hiểu rồi.]

Khương Tầm Mặc: [?]

Khương Trạch: [Em thảm rồi! Em rơi vào lưới tình rồi!]

Khương Tầm Mặc: “……”

Điều này đều là cái gì với cái gì?

Vì đã đến muộn, Khương Tầm Mặc cũng không vội, thong thả đi về phòng học.

Chỉ là trùng hợp quá trùng hợp, tiết đầu tiên là của chủ nhiệm lớp Vương, vì vậy Khương Tầm Mặc sáng nay cũng không ngủ được, anh bị Vương lão sư mời ra ngoài phòng học đứng phạt.

Diệp Triều Nhiên nhìn qua cửa kính, phát hiện tóc Khương Tầm Mặc vẫn chưa khô, cậu lo lắng anh sẽ bị cảm lạnh.

Tháng tư ở miền Bắc vẫn còn khá lạnh.

“Diệp Triều Nhiên, nếu em không muốn nghe bài, em có thể ra ngoài cùng cậu ta.” Vương lão sư thực sự nhịn không được, bỏ bút, lạnh lùng nói.

Một tiết là 45 phút, Diệp Triều Nhiên đều nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ hơn mười phút!

Diệp Triều Nhiên giật mình tỉnh lại, cậu nhanh chóng ngồi thẳng người, vội lắc đầu nói: “Không không không, em muốn nghe bài.”

Các bạn học khác cuối cùng cũng nhịn không được, liền cười vang lên.

Ngoài cửa sổ, Khương Tầm Mặc nghiêng đầu suy nghĩ lại câu nói của anh trai mình.

Rơi vào lưới tình?

Anh cũng thích Diệp Triều Nhiên sao?

Mặc dù Diệp Triều Nhiên lớn lên thực sự đẹp trai, cũng thích anh, nhưng mới qua bao lâu vậy?

Anh trai anh nhất định là đang lừa anh!

Từ nhỏ đến lớn, anh đã ăn bao nhiêu mệt rồi còn thiếu sao?

Khương Tầm Mặc càng nghĩ càng thấy có lý, liền bỏ chuyện này sang một bên.

……

Lịch trực nhật của lớp dựa trên sự thay đổi chỗ ngồi, Diệp Triều Nhiên hiện tại ngồi cùng bàn với Khương Tầm Mặc, vì vậy tự nhiên cũng là hai người họ cùng nhau trực nhật.

Có lẽ là thứ sáu tuần trước Khương Tầm Mặc giúp cậu, lại có lẽ là sáng nay hai người họ cùng nhau chạy bộ, Diệp Triều Nhiên đối với Khương Tầm Mặc đã không còn cảm giác xa lạ như lúc ban đầu, càng không cảm thấy xấu hổ.

Sau khi quét dọn xong phòng học, Khương Tầm Mặc đang chuẩn bị đi rửa tay, Diệp Triều Nhiên gọi anh lại, đưa cho anh một lọ nước rửa tay không mùi.

“Sáng nay mua ở phòng y tế, cậu muốn dùng không?” Diệp Triều Nhiên hỏi.

Khương Tầm Mặc sửng sốt một chút, sau đó duỗi tay nhận lấy nước rửa tay.

“Cảm ơn.”

Nhìn thấy Khương Tầm Mặc nhấn vài lần vòi nước rửa tay, Diệp Triều Nhiên càng thêm xác định, Khương Tầm Mặc đúng là người sạch sẽ!

Đóng lại phòng học, hai người cùng nhau ra khỏi trường.

Tống Nhã tối nay có lớp dạy thêm, Diệp Triều Nhiên về nhà không có cơm ăn, cậu liền nhìn về phía Khương Tầm Mặc: “Cậu có đói không?”

Khương Tầm Mặc nhìn cậu: “Sao thế?”

“Cùng đi ăn cơm nhé.” Diệp Triều Nhiên nói.

Khương Tầm Mặc suy nghĩ một chút, anh một mình về nhà cũng chỉ ăn cơm hộp. Mà Diệp Triều Nhiên ăn cơm lễ nghi rất tốt, cũng không ngại cùng cậu dùng chung đũa, vì thế anh vui vẻ gật đầu: “Được.”

Diệp Triều Nhiên nghĩ đến mình đã lâu không ăn lẩu cay, liền dẫn theo Khương Tầm Mặc đi đường tắt.

Trường cấp ba là khu dân cư cũ, trường học bên ngoài khu dân cư đường phố phức tạp, hai người vòng một vòng, bỗng nhiên thấy bảy tám tên lưu manh chặn đường họ.

Diệp Triều Nhiên sửng sốt một chút.

Tên lưu manh cầm đầu liếc mắt Diệp Triều Nhiên, lại nhìn Khương Tầm Mặc bên cạnh cậu: “Cậu là Khương Tầm Mặc?”

Mày Khương Tầm Mặc nhanh chóng nhíu lại: “Sao thế?”

Tên lưu manh nhả tàn thuốc trong miệng ra, giày đạp qua tàn thuốc đỏ thắm, lộ ra một nụ cười khinh bỉ: “Vậy không tìm nhầm người!”