Hai ngày sau.
Tại hội trường đại học J, hiện đang tổ chức một cuộc thi hội hoạ lớn nhằm vào sự kiện Giờ Trái Đất.
Chủ đề "How To Save The World "
Cuộc thi đang dần đi vào những phút cuối cùng.
.
.
Diệu Vy nhìn thời gian còn lại là mười phút nhanh chóng hoàn thành bức tranh của mình.
Hai ngày vừa qua, cô không lại đi thư viện nữa.
Nếu đã quyết định buông bỏ vậy không cần dây dưa nữa.
Chỉ là.. cảm tình dễ buông bỏ vậy sao?
Diệu Vy không biết hai ngày này Dư Huy đôi mắt thỉnh thoảng vẫn không nhịn được lia về cửa sổ tầng hai, anh không biết cô có ngồi nơi đó không bởi vì cửa đóng.
Nhưng anh đoán có lẽ là có..
Bởi vì người cô thích ở đây... trong đội bóng này.
Dư Huy tận lực bỏ qua cảm giác khó chịu trong lòng.
Thật là...
Dư Huy vò đầu bức tai.
Chỉ vì đôi mắt màu nâu vô tình thấy hôm đó làm trong đầu anh không ngừng có ý nghĩ kỳ lạ.
Tất nhiên anh không thuộc dạng hoa hoa công tử đứng bụi này trông cây nọ, đơn thuần là anh không quên được đôi mắt kia.
.
.
Tất nhiên những rối rắm của Dư Huy Diệu Vy là sẽ không biết đến.
Cô đã quyết định từ bỏ nên trong suy nghĩ của cô hiện tại, cái đầu tiên cô cần làm là học cách "không nhìn sẽ không nhớ nhung" anh.
Chuyến du học Pháp sẽ giúp cô điều đó!!
.
.
.
"Linhhhhhhhhh" một tiếng chuông kéo dài ngân lên.
Cuộc thi kết thúc.
-------------------------
Diệu Vy đặt bút xuống, gạt đi kẹp tranh, vuốt thẳng mép sau đó bình tĩnh đợi nhân viên công tác đến thu.
Hai ngày sau sẽ có kết quả.
Ba mươi trường đại học trong cả nước, một trăm ba mươi hai người tham gia.
Đó là một con số không hề nhỏ.
Từ số người này sẽ lựa chọn ba mươi người tham gia vòng sơ khảo cho giải quốc gia.
Sau đó sẽ loại hai mươi người, lựa chọn mười người tiến hành tranh tài cùng các trường khác.
Người thắng sẽ có môt chuyến sang Pháp quốc theo chế độ du học sinh.
Chuyến du học này, cô muốn!
----------------------------
Hai ngày sau.
Diệu Vy thu được kết quả không có chút ngoài ý muốn.
Lúc đó Hạ ba cùng Hạ mẹ, Sơ Nhi cùng Dư Huy đều có mặt.
Hạ ba cùng Hạ mẹ hơi kinh ngạc, sau đó vui mừng một phen.
Sơ Nhi cũng vui vẻ chúc mùng Diệu Vy, là thật lòng vui vẻ, chỉ cần Diệu Vy đi ra nước ngoài, như vậy Dư thiếu phu nhân ngoài cô ra còn có thể là ai đâu.
Dư Huy ánh mắt đen tối không rõ nhìn gương mặt hơn một nửa bị che khuất bởi mái tóc và cặp kính kia, cúi đầu.
Gần một tuần không thấy cô. Cho dù là đến nhà cũng vậy.
Trong lòng có chút mất mát.
Đây là có chuyện gì? Cảm giác này lại là gì đâu?