Chương 1: Cái bóng

Bạn biết không?

Trong cuộc sống có nhiều khoảng cách.

Có khoảng cách dài, có khoảng cách ngắn, có khoảng cách giữa hai trái tim, hay khoảng cách vùng trời địa lý..

Mà bạn đã bao giờ nghe nói khoảng cách chào đời chưa? Khoảng cách này chỉ hiện hữu đối với những bào thai song sinh.

Khoảng cách ấy vô cùng ngắn ngủi tầm một đến hai phút, nhưng lại là một khoảng cách cả đời không thể vượt qua.

.

.

Tôi sẽ kể bạn nghe một câu chuyện về hai chị em song sinh tại một thành phố nọ.

Hai chị em song sinh nhưng lại hệt như Ánh sáng và Bóng tối.

Hai chị em song sinh nhưng cô chị luôn là trung tâm của sự chú mục còn cô em lại là cái bóng lặng lẽ.

------------------và bây giờ, câu chuyện bắt đầu--------------------------------

Tại một quốc gia to to nọ, có một thành phố nhỏ nhỏ, trong thành phố nhỏ nhỏ ấy có ngôi nhà to to, trong ngôi nhà to to có một gia đình nhỏ nhỏ, gia đình nhỏ nhỏ ấy có hai đứa con gái.

Lấy tên là Sơ Nhi và Diệu Vy, họ Hạ.

Hạ Sơ Nhi và Hạ Diệu Vy là chị em sinh đôi.

Hạ Sơ Nhi là chị và Hạ Diệu Vy là em.

Và bởi vì là chị em song sinh, nên Hạ Diệu Vy giống chị, giống từng nét trên gương mặt.

Giống từ vóc dáng, ngoại hình cho đến giọng nói, giống đến mẫu người đàn ông lí tưởng.

Hạ Diệu Vy đã từng ngồi cả giờ đồng hồ trước gương chỉ để tìm ra nét khác biệt giữa cô và chị.

Và kết quả là.. thất bại.

Thật buồn làm sao..

Chỉ hơn kém nhau chưa đến một phút chào đời, nhưng chị có tất cả còn cô chỉ lặng lẽ mà thôi.

Từ nhỏ đến lớn, hễ cô có gì chị cô sẽ cướp cho bằng được, bất kể đồ chơi, vẫn là bạn bè..?!

Và hiện tại.. là người cô yêu.

Tất nhiên cô biết là chị cô cũng không yêu anh, chị cô chỉ là muốn cướp tất cả của cô.. bao gồm anh!

Cô luôn nhường chị, nhưng lần này.. cô đấu tranh được không?

-------------------phân cách tuyến-------------------------------------

Tháng mười hai rét đậm.

Cái tê buốt những ngày cuối đông thấm sâu vào da thịt,từng đợt gió mùa lạnh lẽo tràn về khiến người ta nhịn không được rùng mình run rẩy,chỉ muốn cuộn mình vào tấm chăn ấm áp

Những bông tuyết trắng tinh rơi lả tả khiến đất trời trở nên tinh khiết.

Đông sắp tàn nhưng cái lạnh hãy còn lưu luyến mảnh đất này.

Chồi non lười biếng ủ mình trong vòng tay đất mẹ,mà con người thì lười biếng lười biếng cùng gia đình quây quần bên lò sưởi đông vui.

.

.

Hạ Diệu Vy loạng choạng xoay người rời khỏi ngã tư đường, bước chân dồn dập mà nặng trĩu.

Xa xa là một đôi nam nữ đang ôm nhau. Tuyết rơi như nhảy múa tăng thêm vẻ lãng mạn cho đôi tình nhân say đắm bên nhau.

Khung cảnh vô cùng ấm áp, lại vô tình đâm trái tim Hạ Diệu Vy đau nhói.

Cô hiện tại một chút cũng không muốn nhìn thấy cảnh trước mắt thêm một phút nào nữa.

Vì vậy cô lựa chọn chạy trốn, cho dù chỉ còn vài bước chân là đến nhà.

Hạ Diệu Vy không biết khi cô xoay người đi, thì đằng xa ,cô gái đang nằm trong ôm ấp của chàng trai đưa mắt nhìn về phía vị trí cô vừa đứng.

Khoé môi cô gái đó treo lửng lơ một nụ cười đắc ý.

---------------------

Đường vắng lặng, mình cô lê bước.. hai mắt sớm đã lệ nhoà hoen mi.

.

.

Đôi tình nhân ấy một người là người cô yêu thầm năm năm, một người là chị gái song sinh của cô.

Thật châm chọc phải không? Ngay cả khi chị cô và anh quen nhau, cô vẫn không thể ngừng lại việc cô yêu anh..

Năm năm thầm yêu anh, một sớm một chiều, làm sao có thể vứt bỏ.

Hạ Diệu Vy ngẩng đầu nhìn trời, đưa tay gạt đi nước mắt vương đầy trên má.

Vẫn biết bản thân mình chỉ là chiếc bóng của chị cô..

Vẫn biết là một khi để chị cô biết cô thích anh, chị cô sẽ cướp..

Và vẫn như mọi khi cô sẽ lại lùi về bóng tối gặm nhấm đau khổ..

Rõ ràng đây đâu phải lần đầu..

Vì sao trái tim vẫn cứ nhức nhối như vậy?