"Con trai ngoan, nếu sau này còn chọc giận ta, cũng đừng trách ba thực sự đem con từ nơi này ném xuống "
Phong Lê cười lạnh một tiếng, kéo hắn lên từ mép sân thượng, lúc buông ra, linh hồn nhỏ bé của Doãn Tương Kiệt cũng bị doạ mất, xụi lơ trên mặt đất.
“Được rồi, sách của ba đâu?” Phong Lê đá văng cây bút gãy trên mặt đất, đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống kẻ trước mặt bị doạ đến đứng không vững.
Doãn Tương Kiệt đứng hình vài giây mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra, run rẩy trả lời: "Ném hết rồi..."
Bọn hắn lúc đầu cũng không có ý định đem sách trả lại cho cậu.
“Ném rồi?” Phong Lê cau mày không vui, nhặt thanh thép dính máu gõ xuống đất.
Cạch một tiếng.
Doãn Tương Kiệt lại lần nữa run rẩy, nhanh chóng xin lỗi: "Xin, xin lỗi."
“Nếu nói xin lỗi là hữu dụng, thì cảnh sát có ích lợi gì?” Phong Lê khinh thường: “Thực tế đi, em trai, trả tiền"
"Gì?"
"Đem tiền giao ra, hiểu chưa?"
Sau đó Phong Lê cướp hết tiền mặt của Doãn Tương Kiệt và đám côn đồ đó, lấy nửa gói thuốc lá, dựa vào cửa một bên uống sữa một bên đếm tiền.
Cùng với không hộp thanh âm, cậu mãn nguyện liếʍ bọt sữa trên môi.
Xong!
Rốt cuộc ra khẩu ác khí, lại kiếm lời được chút tiền.
Phong Lê tâm trạng tốt hơn rất nhiều, đi tới đá văng cửa sắt.
Nhưng ngay lúc cậu đạp cửa ra ngoài, cửa tự mở ra.
"Các ngươi đang làm gì? Dừng lại!" Giọng nói của hiệu phó từ bên ngoài truyền đến.
“Phong Lê” Còn có giọng nói của Trần Vĩ Nhạc.
Nhưng người đầu tiên bước vào là Phó Quân Hoà.
Cậu chỉ kịp rụt chân lại, còn chưa kịp rụt người thì đã trực tiếp rơi vào một vòng tay cứng cáp, mùi nước hoa nam nhàn nhạt xộc vào mũi.
Cảnh tượng này có vẻ quen thuộc.
Lịch sử luôn giống nhau đến kinh người, cậu ngẩn đầu lên nhìn thấy khuôn mặt hoàn hảo không chê vào đâu được.
“Này, sao anh lại ở chỗ này?” Phong Lê ngạc nhiên, cậu thực sự không ngờ lại gặp lại Phó Quân Hoà sớm như vậy.
“Cậu không sao chứ?” Phó Quân Hoà sắc mặt ngưng trọng đỡ cậu.
Vừa rồi ngược sáng, hắn không thấy rõ lắm, lúc này thiếu niên đều dán trong ngực hắn, mới nhìn thấy trên vai và trên ngực có vết máu, sắc mặt hơi đổi: "Cậu bị thương?"
Phong Lê muốn trả lời không có, vì máu trên người không phải của cậu.
Nhưng khi lời đến khoé miệng, lại nuốt trở về, áp nhẹ trán vào ngực nam nhân, vùi đầu vào run rẩy nói: "Tê - anh không nói cũng không cảm thấy gì, giờ thì có chút đau"
"Đau không? Đau ở đâu?" Phó Quân Hoà cau mày.
“Chỗ nào cũng đau.” Phong Lê lúc trước đã từng bị thương, nên cậu biết biểu hiện như thế nào mới vừa sức.
“Đi bệnh viện!” Thấy cậu nghiêm trọng như vậy, nam nhân nhanh chóng dìu cậu xuống lầu.
Phong Lê lập tức chân mềm nhũn, thân thể thuận thế nửa y đi lên, tay suy yếu mà lôi kéo, thân thể gầy yếu miễn cưỡng bị kéo, có vẻ yếu ớt vô cùng.
Phó Quân Hoà không nghĩ ngợi gì nhiều, đem cậu bế ngang lên, lại không biết nhóc con trong ngực nở nụ cười thành công.
Trần Vĩ Nhạc bị doạ sợ, đứng hình hai giây mới đuổi theo: "Uy, Lê Tử, Lê Tử, cậu không sao chứ?!"