Chương 19

Hơn nữa lần này cậu sử dụng năm phần sức lực.

Cả hai đều có thể nghe rõ tiếng “rắc” của xương cốt, Tần Phi ngã xuống đất ngay lập tức, tay ôm lấy bắp chân mà khóc rồng, kêu như heo bị chọc tiết.

Hả?! Không ai nghĩ rằng Phong Lê, người trông như một con gà yếu lại có sức mạnh như vậy, tất cả đều sững sờ trong hai giây.

Doãn Tương Kiệt tức giận hét lên: "Fuck, mấy người còn đứng đó làm gì? Đánh chết hắn cho Lão Tử!"

Các tiểu đệ lúc này mới phản ứng, một đám lần lượt tiến lên.

Phong Lê không sợ, không lui mà tiến, khuôn mặt thanh tú mất đi chút ấm áp, ánh mắt lạnh như băng, chỉ còn lại vẻ tàn nhẫn.

Cậu xuống tay dứt khoát nhanh nhẹn đầy tàn nhẫn, đoạt lấy ống thép từ một người trong đó, trực tiếp nện vào người đó, vừa đẹp trai lại tàn nhẫn.

Trên sân thượng tức khắc vang lên các tiếng hét thảm.

Không đến năm phút liền KO năm người.

Doãn Tương Kiệt bị doạ đến trợn mắt há mồm, sắc mặt tái nhợt, nhìn thấy Phong Lê cầm thanh sắt quay về phía mình.

Trên người hắn có máu, đôi mắt hạnh sáng rực kia lệ khí đáng sợ, cậu vươn tay từ phía sau túm lấy cổ áo Doãn Tương Kiệt.

"Mày, mày..." Doãn Tương Kiệt sợ đến mức không nói nên lời, muốn giãy dụa, nhưng sức lực của bàn tay đó quá lớn khiến hắn khó thở.

Phong Lê chả thèm để ý đến hắn ta muốn nói cái gì, dùng sức kéo sang một bên, nhảy lên chiếc bàn cũ, đứng trên mép sân thượng, tay bỗng nhiên kéo mạnh.

Đầu gối Doãn Tương Kiệt đập vào vách tường, hét lên một tiếng, lập tức ngã xuống bàn, nửa người lơ lửng trên không trung!

Dưới đây là một tòa nhà bảy tầng.

Hắn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, năm ngón tay nắm chặt mép sân thượng, muốn giãy dụa nhưng không dám nhúc nhích, hai chân nhũng ra, kinh hãi kêu to:"Phong Lê, mày muốn cái gì?"

“Mày nói… tao muốn làm gì?” Phong Lê lưu manh nhíu mày: “Đương nhiên là chơi chết mày”

"Mẹ kiếp, mày điên rồi sao?! Tao nói cho mày biết, Phong Lê, nếu mày dám gϊếŧ tao, ba tao sẽ không tha cho mày" Doãn Tương Kiệt vạn phần hoảng sợ.

Hắn không tin Phong Lê lại dám gϊếŧ người, nhưng vẻ mặt tràn ngập sát khí lúc này của thiếu khiến hắn không tin cũng phải tin.“Ha ha, mày yên tâm, hổ dữ không ăn thịt con, cho dù tao có tàn nhẫn đến đâu cũng sẽ không gϊếŧ chết cẩu nhi tử của mình, mày nói đúng không?” Phong Lê ngoài miệng nói vậy, nhưng lại hung hăng ấn hắn xuống một cái.

Doãn Tương Kiệt bị treo nửa người bên ngoài, một ấn này thiếu chút nữa rớt xuống.

"A ah ah ah--" hắn mém bị hù chết, mạng sống nghìn cân treo sợi tóc, sợ hãi đến trực tiếp khóc lên, gào lên:"Ba ba, ba ba, con sai rồi, con thực sự sai rồi, con không dám nữa, ba ba, cầu ngươi, van ngươi, đừng buông ra! "