Chương 15

Sau bữa trưa, Trần Vĩ Nhạc đi chơi bóng rổ, còn Phong Lê quay lại lớp học một mình.

Còn chưa ngồi xuống liền phát hiện không đúng.

Trước chỗ ngồi, cậu ghế dựa oai bảy oai tám mà bãi*, bên trên mặt bàn trống rỗng.

(*Này không biết edit sao luôn 😥)

Sách giáo khoa, sách bài tập, văn phòng phẩm* đều không thấy.

(*Bút, thước, giấy,.v.v. không biết edit sao nên để nguyên)

Chỉ còn cái cặp trống rỗng, tất cả đồ vật đều biến mất.

Sau đó Phong Lê tìm thấy một mảnh giấy trong ngăn kéo, viết mấy chữ to: "Muốn lấy đồ vật của mày về, lúc tan học một mình đến sân thượng gặp tao"

Thiếu niên ngước mắt lên liếc nhìn một vài người trong lớp đang giả vờ cúi đầu nghịch điện thoại, đúng là mấy người ngày thường chân chó nịnh bợ Doãn Tương Kiệt.

Một người trong đó nhịn không được ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác, Phong Lê lập tức hiểu được là ai làm, không khỏi cười nhạo một tiếng.

"Quá não tàn, bao nhiêu tuổi rồi mà còn giở trò hề này? Nói thật, bây giờ tôi thật sự không muốn có một đứa con trai não tàn như vậy."

Nói xong liền không chút do dự kéo ghế ra, ngồi xuống chuẩn bị ngủ tiếp.

Dù sao cậu vốn dĩ cũng không nghe khóa, đến trường chỉ là muốn ứng phó, sách ném thì thôi, Phong Lê thản nhiên vò nát tờ giấy ném qua một bên, nhắm mắt lại uể oải mà tiếp tục ngủ.

Vì thế khi tiết thứ tư sắp kết thúc, Phó Quân Hoà đi ngang qua cửa sau của lớp học nhìn thấy tiểu bằng hữu đang ngủ ở hàng ghế cuối cùng.

Phong Lê khi ngủ thiếu vài phần trương dương cùng phòng bị, mái tóc đen dài mềm mại, làn da trắng trẻo thanh tú, lông mi cong vυ"t, nửa khuôn mặt vùi trong cánh tay, thoạt nhìn ngoan ngoãn không ít.

Ngủ đến ngon lành.

Phó Quân Hoà khẽ mím môi, nhóc con này lên lớp quả nhiên toàn ngủ, chẳng trách kiếm thức cơ bản cũng không nắm vững.

Đều cao nhị rồi, cứ tiếp tục như vậy không thể được.

“Phó tiên sinh, ngài làm sao vậy?” Phó hiệu trưởng Lưu cẩn thận hỏi.

“Không có gì.” Phó Quân Hoà thu hồi ánh mắt, quay người đi về phía cầu thang.

Phó hiệu trưởng Lưu sợ có chỗ nào chọc Phó Quân Hoà không vui, khẩn trương đuổi theo, tiếp tục giới thiệu cho hắn đủ thứ chuyện trong trường.

Phó Quân Hoà không phải người không hiểu chuyện, việc công và việc tư sẽ không nhập làm một.

Hắn đầu tư vào ngôi trường này, trợ cấp cho những học sinh nghèo có hoàn cảnh khó khăn, cùng nhân phẩm của phó hiệu trưởng không quan hệ.

Bất quá cũng liền giới hạn trong này.

Phó hiệu trưởng Lưu vốn muốn mượn nhân mạch hắn tiến vào ngành sản xuất, nể mặt ân sư, với tính cách của Phó Quân Hoà khả năng cao là sẽ hỗ trợ, nhưng sau chuyện xảy ra ngày hôm đó, đều không thể nữa.

Phong Lê ngủ đến cuối tiết, bị tiếng chuông báo tan học đánh thức, Trần Vĩ Nhạc đẩy tay cậu: "Lê Tử, giúp tớ lấy đồ đi, tớ đi chơi bóng đây, bái bai"

“Ừm” Thiếu niên mở mắt ra, đôi mắt tỉnh táo, không có chút mê mang lúc mới ngủ dậy.

“Cảm ơn” Trần Vĩ Nhạc nhặt quả bóng rổ cùng đi ra ngoài với các cầu thủ lớp bên cạnh.

Chờ hắn đi rồi, Phong Lê thu dọn đồ đạc xong, cầm cặp sách trống của mình lên rồi uể oải đi đến nhà ăn.