Chương 32: Văn nhã

Hôm qua vì say rượu nên sáng nay Chu Hạc dậy muộn, khi cậu tỉnh thì Sở Tinh Châu đã ra về rồi. Chu Hạc còn lo chén dĩa để đến sáng sẽ khó rửa nhưng bước vào phòng bếp thì thấy chén dĩa đều sạch tinh tươm được xếp trên kệ.

Sở Tinh Châu sẽ rửa bát sao?

Đáp án là không. Vì Chu Hạc phát hiện tất cả những chén dĩa đều được thay mới, tuy giống y hệt cái cũ nhưng nó còn chưa gỡ bảng giá ở dưới đế đây này.

Chu Hạc phụt cười, đúng là có tiền thì khỏi rửa chén, ăn xong liền quăng, khỏe ghê.

Chu Hạc biết mình trễ giờ làm rồi nên gấp gáp đi làm, cũng không ăn sáng.

Đến nơi, Chu Hạc rón rén đẩy ra cửa phòng xem Hứa Kỷ Trạch có bên trong không.

"May mà không có." Chu Hạc lẩm bẩm nói.

"Ai không có?" Một âm thanh đột nhiên vang lên.

"Hứa Kỷ Trạch không có..."

Khoan.

Chu Hạc quay phắt ra sau, cười ngượng nói: "Chào buổi sáng."

Hứa Kỷ Trạch lại không buông tha hỏi: "Tôi không có cái gì?"

Chu Hạc quyết định giả ngu cho qua chuyện, ánh mắt chân thành nhìn anh: "Chắc anh nghe lầm thôi, hôm nay anh muốn ăn gì?"

Hứa Kỷ Trạch đôi mắt ám ám nhìn vòng cổ của cậu, miệng không bỏ hỏi: "Tôi không có cái gì?"

Chu Hạc cảm thấy Hứa Kỷ Trạch hẳn là tức giận rồi, anh yêu cầu trước nay đều cao không chấp nhận sai sót không đáng có. Cậu rụt rụt cổ, thành thật nói ra nguyên nhân cậu đi trễ.

Đừng cười cậu, Hứa Kỷ Trạch thật giống thầy chủ nhiệm năm 12 của cậu, bình thường thì vui cười, điểm mà tuột một cái là ăn ngay một combo giáo dục của thầy, khi anh trầm mặt nhìn đáng sợ quá trời.

Nói nữa thì anh cũng coi như là cấp trên đầu tiên của cậu, sợ lắm chứ đùa.

Hứa Kỷ Trạch càng nghe sắc mặt càng trầm, nghe đến đoạn cậu say rượu thì Chu Hạc đã không dám nhìn thẳng anh, chỉ dám cúi đầu nhìn mũi chân của cậu.

"Sẽ không có lần sau..." Chưa dứt câu đã bị Hứa Kỷ Trạch kéo vào phòng.

"Cạch." Cánh cửa đóng lại.

Cảnh tượng quen thuộc lại diễn ra, Chu Hạc bị anh dồn vào tường, hai cổ tay đều bị anh nắm lấy giữ trên đỉnh đầu.

Hứa Kỷ Trạch chỉ dùng một bàn tay đã giữ chặt được cậu, trong ánh mắt không thể tin của Chu Hạc, bàn tay còn lại của anh di chuyển ra sau cổ của cậu, chạm vào chốt mở vòng cổ.

"Tích... tắc..."

Chỉ vừa chạm vào, vòng cổ liền lóe ánh sáng đỏ, bắn ra một dòng điện vào tay anh. Âm thanh điện tử không cảm xúc vang lên: "Vân tay không phù hợp, cảnh báo lần 1."

Chu Hạc tròn mắt, cậu không biết vòng cổ của cậu tiên tiến như thế đấy, sau lần trước nó không giật Phó Đoạn chứ!

Chu Hạc tiếc hận nghĩ.

Nhưng trước mắt việc cần chú ý là: "Hứa Kỷ Trạch, anh làm sao vậy, có gì từ từ..." nói.

Chữ cuối còn chưa thốt ra thì Chu Hạc đã nuốt nước bọt cái ực, vì cậu thấy Hứa Kỷ Trạch dùng vẻ mặt ôn nhã kia lấy từ trong túi áo một cái kéo giải phẫu.

Chu Hạc hoảng sợ càng thêm ra sức vùng vẫy, tin tức tố hương rượu nháy mắt bao lấy cậu, giữa chặt eo chân, cổ tay của cậu dí sát vào tường. Lần này Chu Hạc hoàn toàn không thể động đậy, dù Hứa Kỷ Trạch đã buông tay thì cậu vẫn chẳng thể nhúc nhích được.

"Hạc Hạc ngoan, nếu cậu không nghe lời tôi sẽ thật tức giận." Hứa Kỷ Trạch ôn thanh nói.

Chu Hạc run run không dám chớp mắt, Hứa Kỷ Trạch một tay dịu dàng nâng cằm của cậu, tay còn lại từ từ đưa cái kéo lại gần cậu.

Chu Hạc hoảng sợ cả khuôn mặt đều toát ra vẻ bất lực đáng thương, cậu cầu xin nói: "Đừng, đừng trói tay tôi được không?"

"Tay tê quá."

Đôi mắt đã ngập nước vì sợ hãi, đôi tay trên đỉnh đầu bị kéo quá cao, thậm chí cậu phải cố sức nhón chân mới có thể đứng thẳng, cả người nếu không có tin tức tố của anh giữ chặt thì cậu đã ngã rồi.

Cổ tay trắng nõn lại vì anh dùng lực hơi quá nên đã đỏ lên, trên da thịt trắng lóa mắt vết thương nhợt nhạt lại có vẻ dữ tợn kinh người.

Chu Hạc như một chú mèo nhỏ bất lực cầu xin giúp đỡ, mà người cậu cầu xin lại là kẻ ngây ra tất cả.

Hứa Kỷ Trạch thật sâu nhìn Chu Hạc, ngón tay thon dài lau đi nước mắt của cậu, nói: "Đừng khóc."

Anh từ từ thu lại tin tức tố, để cậu không cần nhón chân lên nhưng hai tay vẫn chưa được tự do, chỉ chuyển từ đỉnh đầu sang đặt ở trước người.

Hứa Kỷ Trạch lại nâng cằm cậu tiếp tục động tác, Hứa Kỷ Trạch khuôn mặt sát gần cậu, mỗi lúc một gần, chỉ cần...

"Cạnh." Chiếc gương hoa hồng trên tay Chu Hạc bị anh hất văng ra xa.

Chu Hạc sắc mặt trắng bệch, anh thế mà lại phát hiện ý đồ của cậu!

"Hạc Hạc không ngoan." Hứa Kỷ Trạch trầm giọng nói, lần này anh không tiếp tục nhân nhượng.

Chu Hạc chỉ cảm thấy trên cổ bị lạnh lẽo kim loại vuốt ve, sau đó "cạnh" một tiếng, chiếc vòng cổ cứ thế bị cắt ra.

Vòng cổ trừ vị trí tuyến thể thì nơi khác cũng không có chất liệu đặc thù gì. So với chiếc kéo phẫu thuật sắc bén thì nó cũng chỉ có thể chịu thua.

Lớp bảo vệ mất đi, hương hoa hồng thoang thoảng trong không khí. Hoa hồng đỏ đáng thương vừa xuất hiện liền bị hương rượu vang đỏ che lại kín mít không khe hở.

"Tích... tắc..."