[Khanh Hoan đã biến thành một đứa ngốc rồi, còn tham gia chương trình làm gì nữa? Trước khi dị ứng đã như phế vật rồi, hại Noãn Noãn của chúng ta lần nào cũng phải đến chăm sóc. Tui viết một lá thư máu quỳ cầu Khanh Hoan rút lui, đừng kéo chân Noãn Noãn của chúng tôi nữa, được không?]
Trước đây Tống Hi đã thấy Chu Noãn Noãn làm bộ làm tịch rồi, sau khi biết rõ cốt truyện thì cô ấy đã hoàn toàn hiểu rõ nữ chính hoa sen trắng làm kỹ nữ mà muốn lập đền trinh nữ.
Tống Hi liếc nhìn người quay phim đằng sau Chu Noãn Noãn.
Nếu là trước đây thì cô ấy nhất định không khách khí chọc Chu Noãn Noãn oán giận quay về.
Cũng vì vậy mà cô ấy được người ngoài giới đặt cho biệt danh là người đại diện mặt đen.
Trước kia cô ấy quá lười để lấy lòng dư luận.
Nhưng bây giờ…
Tống Hi nhìn chằm chằm vào Chu Noãn Noãn, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng, không có chút biểu cảm dư thừa nào lại chậm rãi nở một nụ cười cay đắng đúng như phong cách bông sen trắng của Chu Noãn Noãn.
Ấn đường của Chu Noãn Noãn giật giật.
Tống Hi mở miệng, giọng nói ngự tỷ cũng biến thành giọng nói mềm mỏng hơn cả Chu Noãn Noãn: “Noãn Noãn, cảm ơn em đã quan tâm Hoan Hoan...Hoan Hoan...cũng không ổn lắm.”
Tống Hi che mặt tựa như đang rất buồn lòng, cả người cũng run lên.
Chu Noãn Noãn vội đỡ lấy Tống Hi, hốc mắt phiếm hồng, giọng nói nghẹn ngào: “Chị Tống Hi à, tình hình của Khanh Hoan nghiêm trọng như vậy sao? Thế vẫn nên để Khanh Hoan không tham gia thi đấu thì hơn.”
Ban đầu, cô ta rất đồng tình với kế hoạch để Khanh Hoan trở về sân thi đấu của dì Mạnh.
Nhưng khi nhìn thấy mặt của Hoan Hoan đã lành thì cô ta đột nhiên không muốn Hoan Hoan trở lại chốn nguy hiểm như vậy nữa.
Dù sao Hoan Hoan cũng bị dị ứng trong ký túc xá của “Thiếu Nữ Vinh Diệu”, lỡ như Hoan Hoan lại bị hủy dung nữa thì làm sao bây giờ?!
Nghe Tống Hi nói tình hình của của Khanh Hoan khá nghiêm trọng, trong lòng Chu Noãn Noãn không khỏi có chút vui mừng.
Song, cô ta không thể hiện ra mặt.
Nước mắt rưng rưng nhưng ánh mắt lại kiên định: “Để em giúp Hoan Hoan hoàn thành ước mơ vươn đến đỉnh của sàn đấu “Thiếu Nữ Vinh Diệu”!”
Khán giả bị xúc động bởi Chu Noãn Noãn, đặc biệt là fan của Chu Noãn Noãn, họ spam bình luận kín màn hình, dùng đủ thứ lời lẽ để khen Chu Noãn Noãn lương thiện, còn kỳ lạ cảm ơn Khanh Hoan đã thành toàn cho con đường đầy thuận lợi của Chu Noãn Noãn.
“Noãn Noãn!” Tống Hi cảm động nhìn Chu Noãn Noãn, ngay lúc Chu Noãn Noãn chuẩn bị nhận lời cảm ơn và khen ngợi từ Tống Hi thì cửa phòng bệnh mở ra.
Chu Noãn Noãn nhìn sang theo bản năng, ánh mắt lại đông cứng trên người mới bước ra khỏi cửa.
Ánh mặt trời tỏa sáng đằng sau cô, sẵn lòng trở thành bộ lọc để tôn lên vẻ xinh đẹp của cô.
Dung mạo tựa yêu tinh với đôi mắt nai tơ trong veo.
Ham muốn, thuần khiết, hai loại khí chất đối lập nhau lại hòa quyện một cái hài hòa trên người cô.
Lễ phục trễ vai màu đen, cổ thiên nga và bờ vai vuông góc tạo sự thanh lịch, đôi chân thon dài như trong truyện tranh dưới làn váy kia kí©h thí©ɧ nước bọt của bao người.
Cô gái tuyệt sắc hiếm có trên thế giới là gì? Cô chính là câu trả lời tiêu chuẩn.
Chu Noãn Noãn ngây ngốc nhìn Khanh Hoan đi tới.
Mũi bắt đầu nóng lên, hai hàng đỏ thắm tuy muộn nhưng vẫn đến.
Nhìn thấy màn thể hiện xuất sắc của Khanh Hoan, khóe miệng Tống Hi cong lên, kéo tay Chu Noãn Noãn tỏ vẻ lo lắng:
“Noãn Noãn, em có thấy không? Hoan Hoan của chúng ta thật sự không ổn...Mặc nguyên một cây đen mà vẫn lóa mắt, chị lo lắng quá! Em ấy mới đứng chung với em thôi mà đã thu hút hết ánh nhìn của mọi người rồi. Vậy thì Noãn Noãn em phải làm sao đây?”
Chu Noãn Noãn chậm chạp đặt một dấu chấm hỏi to tướng. Sao cô ta cứ có cảm giác mình bị cướp mất chén trà ấy nhỉ?
“Chị Tống Hi, em đã chuẩn bị xong rồi.” Khanh Hoan chào hỏi Tống Hi rồi chầm chậm dời mắt sang người Chu Noãn Noãn.
Chu Noãn Noãn nhanh chóng tỏ vẻ lo lắng, nhưng cô ta chưa kịp “tỏa hương hoa” thì khuôn mặt nhỏ nhắn của Khanh Hoan đã nghiêm lại, bảo: “Làm ơn xin nhường đường.”
Giọng nói của Khanh Hoan rất nhẹ nhàng, cũng khá non nớt tạo nên sự tương phản đáng yêu với khí chất lạnh lùng, kiêu ngạo của cô.
Sóng bình luận muốn nổ tung:
[Tui muốn thét chói tai thì chợt nhận ra đây là Khanh Hoan? Tạo hình, giọng điệu đều học theo Noãn Noãn nhưng hóa ra lại thành bông hoa trắng cực kỳ ghê tởm.]
[Lầu trên nói cái gì vậy??? Yêu tinh nhỏ xinh xắn ảo tưởng cậy đẹp hành hung là Khanh Hoan sao? Tôi hoang mang bám vào tường, không biết có nên bò lên hay không?]
[Đúng là Khanh Hoan đấy! Tôi nhận ra cô ấy từ lúc Chu Noãn Noãn chảy máu mũi!]
Chu Noãn Noãn không nghĩ được nhiều như vậy, đầu óc cô ta trống rỗng, chỉ thấy giọng nói của Khanh Hoan như có bùa mê, cô ta chưa kịp phản ứng lại thì đã ngoan ngoãn lui ra một bên rồi.