Hu hu hu, ngon quá đi!
Những chiếc bát rỗng không nhanh chóng được chồng lên như trong phim hoạt hình, quản gia lại khϊếp sợ thêm lần nữa.
Khanh Hoan cũng không quên nhờ quản gia liên lạc với Tống Hi để nói cho cô ấy rằng cô vẫn bình an, tránh cho cô ấy lo lắng. Bởi vì Khanh Hoan không biết số điện thoại của Tống Hi nên quản gia phải gọi điện thoại một vòng, từ công ty quản lý của Khanh Hoan mới liên lạc được với Tống Hi.
Buổi tối, Khanh Hoan nằm một mình trên chiếc giường lớn trống không, cô đơn mà biến tứ chi thành cần gạt nước.
Nếu người đẹp ở đây thì tốt biết bao.
Ở căn phòng ngủ xa phòng của Khanh Hoan nhất, Yến Hoài lạnh lùng xé lớp ngụy trang vết sẹo trên mặt, đứng lên khỏi xe lăn rồi đi vào phòng tắm, trong gương phản chiếu ra một gương mặt đẹp trai đến mức gần như yêu nghiệt.
Cởi nút áo trên cùng, cơ bắp cực kỳ rõ ràng, vô cùng mê người dần lộ ra.
Sáng hôm sau, Khanh Hoan còn chưa kịp liếc nhìn Yến Hoài một cái đã bị tài xế đưa về nơi huấn luyện.
Sau khi cô rời đi, quản gia dẫn người hầu lên dọn dẹp phòng ốc, ông phát hiện một món đồ trên giường, sợ đến mức suýt nhảy ra khỏi phòng.
Cuối cùng, quản gia mặc năm lớp bảo hộ, cẩn thận nhặt món đồ đó lên, đặt trong cái l*иg chống đạn trong suốt, đưa cho Yến Hoài xem.
“Thiếu gia, đây là do cô Khanh Hoan để lại. Tôi nhìn thấy rất kinh dị, nhưng không biết cụ thể nó là gì.”
Yến Hoài nhìn một cục đen xì như cái giẻ lau bị xé ra, không nhìn rõ là cái gì.
Quản gia có cảm giác an toàn khi ở bên Yến Hoài, cả người cũng bình tĩnh hơn, híp mắt nhìn một lúc, hình như thấy chữ gì đó trong đám vải bùi nhùi kia. Ông cẩn thận dùng kẹp banh mặt trong của vải ra, trên mặt có hai từ được viết bằng chỉ: Yến Hoài.
Quản gia: emmmm…
Dường như ông nghĩ đến, hôm qua trước khi vào phòng Khanh Hoan còn cố ý hỏi ông tên của thiếu gia nhà ông viết thế nào.
Nếu trên cái đồ khủng bố này có tên của thiếu gia nhà ông, vậy có nghĩa thứ này là…
Quản gia nhìn về phía Yến Hoài.
Thiếu gia nhà ông trong mắt tiểu thư Khanh Hoan.
Trải qua một ngày nghỉ ngơi, tinh thần của các thí sinh đều sảng khoái, tươi mới.
Vòng công diễn đầu tiên chỉ là thi múa tập thể chứ chưa mở mic. Vòng thứ hai sẽ phải mở mic, vừa nhảy vừa hát.
Hơn nữa, vòng thứ hai là đội nhóm trong lớp, quy tắc rất không công bằng, là kiểm tra sức bùng nổ của mỗi thí sinh.
Trước khi chính thức chia nhóm, các thí sinh đều phải tham gia một khóa thanh nhạc, dựa vào điểm giáo viên đưa ra sẽ có quyền ưu tiên chọn bài hát, quyền ưu tiên lựa chọn đồng đội và quyền phân chia các part của ca khúc.
Nếu trong lớp thanh nhạc, thí sinh không được đạt điểm tiêu chuẩn từ giáo viên thì sẽ bị tước đoạt tư cách mở mic một cách tàn nhẫn.
Nói cách khác, trên sân khấu công diễn thứ hai, các thí sinh khác có thể khoe giọng và dáng nhảy thì họ chỉ có thể nhảy thôi.
Vòng thi này, cho dù là đối với nhóm nhỏ hay đối với cá nhân thì đều là phần kiểm tra rất khủng khϊếp.
Sau khi các thí sinh nghe xong quy tắc, trạng thái hưng phấn đều biến thành lo lắng.
Mà tin xấu hơn còn nằm phía sau, đạo diễn tuyên bố, mùa thi này sẽ có tổng cộng 3 giáo viên thanh nhạc. Người thứ nhất là Thịnh Minh Huyên, vốn là đóa hoa cao lãnh*, đại thiếu gia nhà giàu không ai bì nổi, đoán mò cũng biết anh ta sẽ không dễ dàng cho người khác điểm cao.
(*) Ý chỉ người tốt đẹp khó tiếp cận, chỉ một loại cao quý, vẻ đẹp xa xôi không cách nào với tới.
Người thứ hai là ca-nhạc sĩ đoạt huy chương vàng, Kỳ Tha, nữ, 28 tuổi. Tám chín phần mười ca khúc nổi tiếng của các nhóm nhạc nữ trong nước đều do cô ấy sáng tác, thậm chí có mấy bài còn phá vỡ kỷ lục, xông thẳng vào bảng xếp hạng âm nhạc quốc tế Billboard.
Năng lực nghiệp vụ của cô ấy có quan hệ trực tiếp với độ nghiêm khắc trong âm nhạc, hai mùa trước từng mời cô ấy đến, điểm tối đa từng cho thí sinh là 7.8, điểm trung bình vừa dưới mức 6.0, ước chừng có thể khiến mười ba thí sinh tắt mic mà tham gia vòng công diễn thứ hai.
Người cuối cùng là giáo viên dạy rap, cũng là nghệ sĩ hip-hop underground đầu tiên trong nước. Tính tình của anh ấy ôn hòa hơn hai người trước rất nhiều, chấm điểm tương đối cao, nhưng thí sinh biết rap, rất ít rất ít mà về cơ bản cũng sẽ không có được điểm của anh ấy.
Có thể nói đội hình này là tổ chấm điểm tử thần trong lịch sử, các thí sinh nghe đạo diễn giới thiệu xong thì hầu như là sợ đến không dám lên tiếng.
Đạo diễn rất vừa lòng với hiệu quả này, vỗ tay: “Hôm nay, mọi người có thể tự tìm ca khúc rồi nghe trong phòng luyện tập, sau đó chọn một bài phù hợp với mình nhất. Ai biết chơi nhạc cụ thì cũng có thể chơi, đây đều là phần thêm điểm. Ngày mai, nhóm cố vấn sẽ tiến hành đánh giá mọi người lần một, những ai có thành tích đánh giá cao sẽ có thể ưu tiên lựa chọn đồng đội.”