Khanh Hoan vô cùng đáng thương giấu gà dưới quần áo, sau đó đi đến một khoảng cách nhất định rồi đưa lưng về phía máy quay như một con cua nhỏ, cô nhanh chóng xoay người một cái, cầm đùi gà chạy như bay ra ngoài.
Chạy trốn phải gọi là nhanh, vậy nên trên chỉ còn lại tàn ảnh trong ống kính của anh quay phim.
Anh quay phim gấp đến mức ngóc đầu ra khỏi máy, mới hô lên: “Ơ…”
Giọng nói còn chưa dứt đã thấy Khanh Hoan chạy èo trở lại, đùi gà phía dưới quần áo đã không thấy nữa, còn nháy mắt với anh quay phim như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nếu không phải môi cô sáng hơn hai độ so với lúc trước khi chạy đi.
Thì suýt nữa anh quay phim đã tin cô sái cổ rồi.
Sóng bình luận cười lăn cười bò:
[Tui cho rằng Khanh Hoan cầm đùi gà chạy trốn là đủ rồi, ai ngờ rằng cô ấy, mẹ nó, lại chạy về, tui không được rồi, cười rớt đầu rồi!]
[Ha ha ha, chỉ cần tôi chạy đủ nhanh thì máy quay sẽ không đuổi kịp, thì sẽ không ai biết tôi ăn đùi gà!]
Khanh Hoan ăn hai cái đùi gà mà vẫn cảm thấy rất đói, cô cũng không muốn ở lại cái nơi không cho cô ăn cơm no.
Lúc cô đang suy nghĩ làm sao để chạy trốn khỏi cái nơi người người đều có kính vây tiên, nơi nơi đều là kết giới thì nhân viên tổ chương trình gọi cô.
Cũng không nói cho cô biết là đi đâu, chỉ để cô ngồi trong bụng con linh thú thuộc loại thú cưỡi.
Sau khi lên xe, cô phát hiện Chu Noãn Noãn cũng ở đây, cô ta không mặc đồng phục lớp mà mặc bộ váy dài hơi xấu xí.
Hơn nữa...Khanh Hoan nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mũi Chu Noãn Noãn, sau đó vươn tay, xoa xoa bên cánh mũi: “Chỗ này của chị dơ quá, để tôi lau giúp chị.”
Chu Noãn Noãn đã đánh bóng khối mũi rất tỉ mỉ: …
Khanh Hoan lại nhắm vào mí mắt của Chu Noãn Noãn, lo lắng nghiêng đầu: “Sao mí mắt của chị đỏ rực vậy, trúng độc sao?”
Chu Noãn Noãn đánh phấn mắt màu hoa đào phổ biến nhất: …
“Còn có miệng của chị…” Ánh mắt của Khanh Hoan lại chuyển lên đôi môi có tô chút son của Chu Noãn Noãn.
Tài xế phía trên căng mặt, đang kiềm chế giữa ranh giới phì cười.
“Hoan Hoan, em đừng làm loạn nữa.” Chu Noãn Noãn không thể nhịn được nữa, né tránh Khanh Hoan: “Tối nay nhà cô Thịnh có mở tiệc tối, anh Minh Huyên mời bọn mình qua.” Ngón tay đặt trên đầu gối nắm chặt: “Anh Minh Huyên nói có chuyện quan trọng muốn nói với em.”
Khanh Hoan không có hứng thú với những gì Thịnh Minh Huyên muốn nói với cô, cô chỉ quan tâm đến một chuyện: “Vậy có gì ăn không?”
Chu Noãn Noãn sửng sốt, sau đó nhớ đến bây giờ đầu óc Khanh Hoan không bình thường, đồng cảm nhìn cô một cái: “Có.”
Vậy là được rồi. Khanh Hoan tựa lưng vào ghế ngồi, yên tâm chờ đến đâu đó để ăn.
Xe chạy dọc lên theo đường núi, xa xa có thể nhìn thấy biệt thự lộng lẫy ánh đèn ở lưng chừng núi của nhà họ Thịnh. Xe đến cửa, ven đường như triển lãm siêu xe, nam nữ ăn mặc lễ phục lộng lẫy chậm rãi bước vào nơi có ánh đèn rực rỡ nhất.
Chu Noãn Noãn thấy nhiều rồi nên không thấy lạ, lại nhớ đến vì Khanh Hoan từ nhỏ đã đến đây, mỗi lần ra vào mấy nơi này đều không có cách nào che giấu vẻ mặt thèm nhỏ dãi trên bàn ăn được.
Rất nhiều lần bị các thiên kim, thiếu gia trong giới nhìn thấy, rồi chê cười cô rất dữ dội ở sau lưng.
Khanh Hoan là người duy nhất không mặc lễ phục ở đây, chỉ mặc một bộ đồ thể dục, vừa xuống xe đã khiến nhiều nhiều chú ý, còn có người chỉ trỏ cô.
Nếu là trước đây, Chu Noãn Noãn sẽ nhắc nhở Khanh Hoan phải chú ý đến dáng vẻ, nhưng hôm nay cô ta không làm vậy. Cô ta còn quay đầu, nhìn về phía Khanh Hoan với khát vọng kỳ quái, muốn nhìn thấy cô xấu mặt.
Song, vẻ mặt của Khanh Hoan lại vô cùng bình tĩnh.
Trên thực tế, Khanh Hoan hơi ghét bỏ căn nhà sáng long lanh này.
Quá xấu! Không đẹp bằng một phần mười nơi cô dùng tay đào đá ra nữa.
Nếu không phải ở đây có đồ ăn ngon thì Khanh Hoan tuyệt đối sẽ không tới.
“Noãn Noãn.” Một bóng dáng thon dài đi xuống bậc thang dài từ nhà họ Thịnh, thân hình nhẹ nhàng khiến rất nhiều thiên kim danh giá đều lén nhìn anh ta.
“Anh Minh Huyên.” Vẻ mặt Chu Noãn Noãn sáng ngời khi nhìn thấy Thịnh Minh Huyên, nhưng cô ta lập tức nhìn sang Khanh Hoan, làm như đang kiêng kỵ, che hết ánh sáng trong mắt lại rồi miễn cưỡng lộ ra khuôn mặt tươi cười ngọt ngào: “Nhất định là anh Minh Huyên ra đón Khanh Hoan nhỉ?”
Thịnh Minh Huyên chau mày, tuy bây giờ anh ta biết nỗi khổ tâm của Chu Noãn Noãn khi vứt bỏ anh ta lúc trước, tuy nhiên anh ta vẫn không thích hành vi luôn tìm cách đẩy anh ta đến với Khanh Hoan của cô ta.
Vậy được, anh ta sẽ làm như cô ta mong muốn.
Thịnh Minh Huyên không nhìn Chu Noãn Noãn nữa, anh ta gật đầu với Khanh Hoan: “Đi với tôi.”