Phó đạo diễn ở chỗ huấn luyện rất thân thiết với Khanh Hoan, lúc nào cũng hỏi Khanh Hoan có cần nghỉ ngơi một chút không. Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Khanh Hoan mới dẫn cô lên sân khấu.
Các thí sinh được xét cấp bậc qua các vòng loại thi đấu, chia làm sáu lớp A, B, C, D, E, F.
Lớp A có tổng cộng 12 người.
Chu Noãn Noãn xếp thứ 11 là thành viên của lớp A.
Hai thí sinh có quan hệ thân thiết với Chu Noãn Noãn nhìn Khanh Hoan thì đều dán mắt lên mặt Khanh Hoan.
Đầu heo từng mang đến cho bọn họ sự sảng khoái vô cùng không thấy đâu nữa, thay vào đó là khuôn mặt còn xinh đẹp, thanh tú hơn trước.
Vốn cho rằng bình hoa phế vật này mất đi chỗ dựa duy nhất thì có thể ngoan ngoãn cút đi.
Không ngờ rằng...Hai cô gái âm thầm nghiến răng.
Sau đó châu đầu nói gì đó rồi đứng lên, lấy thứ gì đó bên cạnh giáo viên, đi về phía Khanh Hoan.
Trước ống kính, dù bạn có chán ghét thế nào cũng phải tỏ ra hòa nhã, dễ gần.
Bọn họ cười tủm tỉm quan tâm Khanh Hoan hai câu rồi đưa đồ trong tay cho Khanh Hoan: “Này, đây là đồng phục lớp cậu, chúng tôi lấy giúp cậu đấy, cậu mau thay đi.”
Cái mà bọn họ đưa cho Khanh Hoan là là bộ quần áo dài tay màu xám, được may rất cẩu thả, phần mép không đều, các đầu sợi khác nhau, bên trên có chữ F rất lớn, còn có một con cóc ghẻ to xấu ngồi trên chữ F.
Đây là đồng phục của lớp F.
Ngược lại, áo của lớp A là đẹp nhất, không chỉ có màu hồng đầy nữ tính, được làm thủ công hoàn hảo mà trên áo còn có mẫu vẽ độc quyền mà tổ chương trình thiết kế cho từng thí sinh lớp A.
Đồng phục lớp có chênh lệch lớn như vậy cũng khiến các thí sinh phàn nàn: [Mặc đồng phục cũng không thể ở lại lớp F đâu, xấu quá!] Cô gái tóc vàng chỉ vào con cóc ghẻ trên quần áo, ra vẻ quan tâm Khanh Hoan: “Ngoại trừ lớp A chúng tôi thì chỉ có cậu mới có mẫu vẽ độc quyền, Noãn Noãn đã từ bỏ lợi ích dành cho bản thân, cố ý dùng giải thưởng được yêu thích nhất ở vòng đấu loại để đổi đặc quyền cho cậu đấy.”
Cô gái để kiểu tóc hime kẻ xướng người họa: “Nhưng mà nhân viên làm mẫu bất cẩn nhớ nhầm, Noãn Noãn bảo bọn họ vẽ cho cậu con thiên nga nhỏ giống cậu ấy, muốn làm chị em với cậu nhưng bọn họ lại làm ra một con cóc ghẻ.”
“Nhưng cậu đừng có không thích nhé, nếu không Noãn Noãn và nhân viên công tác đều rất buồn đấy.” Cô gái tóc vàng che ống kính, nhếch miệng cười trào phúng, “Cóc ghẻ cũng rất đáng yêu, đó gọi là gì nhỉ…”
Cô gái để kiểu tóc hime nhìn Khanh Hoan cúi đầu, khoái chí cong môi: “Cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nghe, à, không phải!” Cô gái tóc công chúa vội che miệng, cười hì hì lắc đầu: “Hoan Hoan à, thật sự xin lỗi nhé, tôi nói sai rồi!”
Khanh Hoan ngẩng đầu, nhìn cô gái để kiểu tóc hime, khuôn mặt nhỏ lạnh như băng.
Cô gái để kiểu tóc hime thấy Khanh Hoan bị bọn họ chọc đến tức giận, lập tức bày ra dáng vẻ sợ hãi, xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi nhiều, tôi chỉ đùa một chút thôi, không ngờ Hoan Hoan cậu lại nghiêm túc như vậy.”
“Đùa à?” Khanh Hoan thật sự tức giận, giọng nói cũng cao hơn.
Toàn bộ hành trình thi đấu đều được phát sóng trực tiếp trên mạng, khán giả nhanh chóng phát hiện Khanh Hoan và hai cô gái kia đang cãi nhau.
Bên kênh chính, một nửa số fan là fan tịch (*), hơn nữa fan nhà ai cũng có.
(*) Tài khoản mang thuộc tính là fan của một nghệ sĩ nào đó.
Bọn họ chỉ quan tâm đến idol nhà mình, vì vậy sẽ không thèm xem phát sóng trực tiếp bên Khanh Hoan.
Hơn nữa đối với việc làm mà chẳng có thực lực, còn luôn tính kế bắt chước Chu Noãn Noãn, Khanh Hoan có ấn tượng không tốt.
Cho nên họ lập tức đứng về phía cô gái tóc vàng và cô gái để tóc kiểu hime: [Chẳng phải là đùa chút thôi sao? Khanh Hoan cần gì phải vậy? Lần nào cũng là cô ta làm loạn khiến mọi người không thoải mái!]
[Chỉ nói cô ta cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga thôi mà, nói sai à? Không phải cô ta luôn muốn ké fame của đỉnh lưu họ S nào đó sao? S không thèm chú ý đến cô ta. Đó chẳng phải là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga sao?!]
Trong lúc khán giả đang tấn côn Khanh Hoan thì Khanh Hoan nhìn hai cô gái đang giả bộ run lên vì sợ mình, đau lòng cất lời: “Cóc ghẻ đáng yêu như vậy, tại sao có thể lấy cóc ghẻ ra đùa chứ?!”
Tóc vàng, tóc hime: …
Khán giả: …
“Còn nữa, hai người nói tôi cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga?” Khanh Hoan gật đầu hiểu ý, “Tôi hiểu rồi, hai người đang muốn nịnh nọt tôi chứ gì!”
Tóc vàng, tóc hime: Gì?
Ánh mắt của Khanh Hoan tràn trề bi thương: “Nhưng tôi tự biết mình. Cóc ghẻ đẹp như vậy, hai người mà nỗ lực thì còn có thể có được dung mạo xinh đẹp của nó, mà tôi…”
Cô cụp mắt, giọng nói run rẩy: “Cả đời này cũng không thể.”