Chương 2.2: Sài Sài (Tiếp)

Ngay sau khi đưa chó lại cho cậu,Thẩm Chi Hằng và thư ký rời đi. Thấy chiếc l*иg của Sài Sài quá chật chội, Thẩm Úc nhanh chóng thả Sài Sài ra ngoài, vuốt ve đầu nó một cách âu yếm: “Sài Sài, bác sĩ đã chữa khỏi bệnh cho em rồi đúng không? Anh nhớ em lắm.”

Sài Sài rêи ɾỉ dính lấy Thẩm Úc đáp lại cậu

Đến giờ mà dì giúp việc vẫn chưa về, Thẩm Úc cũng không để ý nhiều, cậu đến phòng chứa đồ, lấy thức ăn và đồ ăn vặt cho Sài Sài.

Sau khi Sài Sài ăn uống no nê, Thẩm Úc lấy quần áo của mình trải ra ban công, làm thành một cái ổ cho Sài Sài ở tạm, trước đây, Sài Sài luôn ngủ cùng cậu, nhưng bây giờ cậu phải ngủ chung phòng với Cố Anh Nghệ, trong lòng cậu lo sợ rằng Cố Anh Nghệ sẽ không thích chó, nên cậu cũng không dám tùy tiện mang chó vào trong phòng ngủ, dù sao thì ban công cũng không lạnh, hơn nữa nhà của Cố Anh Nghệ còn rộng rãi và sáng sủa hơn nhà cũ của cậu nhiều.

Thẩm Úc mang chó ra ngoài ban công, rồi nói với Sài Sài một cách bất đắc dĩ: “Sài Sài ngoan nhé, nếu chồng anh không ghét em thì em sẽ được vào phòng ngủ mà.”

Sau cánh cửa ban công bị đóng lại, Sài Sài không vui mà dùng chân cào vào cửa kính.

Thẩm Úc khoanh tay chống nạnh, phồng má giả vờ tức giận: “Sài Sài! Không được, cào cửa!” Nói xong, cậu cố tình làm lơ Sài Sài, Sài Sài cào một lúc rồi thấy Thẩm Úc không để ý đến mình, thì tức giận cuộn tròn trong ổ và ngủ luôn.

Dì giúp việc vẫn chưa về, Thẩm Úc cảm thấy đói bụng rồi, cậu vào bếp mở tủ lạnh tìm kiếm thức ăn, nhưng bên trong trống không. Hóa ra dì giúp việc đã vứt hết thực phẩm cũ. Cuối cùng, Thẩm Úc chỉ có thể nấu mì trứng để ăn.

Trước đây, Thẩm Úc cũng không biết nấu ăn, nhưng lúc đó còn có bà quản gia chăm sóc cậu, từ khi bà quản gia mất, cậu cũng chỉ có chính mình. Sau nhiều lần bị bỏng và cắt vào tay, cậu cuối cùng cũng có thể tự nấu ăn để làm mình no bụng.

Uống hết nước dùng, Thẩm Úc nhắm mắt lại, vuốt ve cái bụng tròn của mình một cách hài lòng. Cậu rửa sạch bát đũa và cất vào tủ rồi quay trở lại phòng khách ngồi chờ Cố Anh Nghệ.

Chiếc điện thoại của cậu đã cũ kỹ lắm rồi, mỗi khi mở một ứng dụng nào đó đều phải đợi rất lâu.

Lúc trước, cậu bị một người bán hàng rong lừa gạt mua chiếc điện thoại cũ này với giá cắt cổ, lúc ấy còn đang lưu hành dùng QQ và WeChat. Người đó giả vờ dạy cậu dùng như thế nào, Thẩm Úc liền ngây thơ lấy tiền ra mua.

Đến giờ cậu cũng chỉ mới học được một chút cách dùng WeChat.

Cậu rất muốn gọi điện cho Cố Anh Nghệ để hỏi xem hắn đã về nhà chưa, nhưng cậu lại không có số điện thoại của hắn. Đã mười giờ đêm rồi mà Cố Anh Nghệ vẫn chưa về, cậu nhớ lại thời gian mình từng làm thêm ở nhà hàng, thường xuyên phải rửa bát đến tận chín, có khi phải làm đến tận mười một giờ đêm. Chắc hẳn công việc của Cố Anh Nghệ còn vất vả hơn của cậu nhiều nên mới phải làm việc đến tận giờ này.

Không biết đến giờ này Cố Anh Nghệ có ăn cơm chưa. Nếu như dì giúp việc vẫn chưa về, cậu sẽ nấu thêm một bát mì trứng cho hắn.

Mì do cậu nấu rất ngon, trước đây cậu nhóc hàng xóm còn khen ngợi cậu nữa.

Thẩm Úc háo hức nhìn chằm chằm vào cửa, mong rằng Cố Anh Nghệ sẽ xuất hiện ngay lập tức.

Cậu đợi từ mười giờ đến mười một giờ rưỡi, đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ. Cuối cùng, không thể chịu đựng được nữa,Thẩm Úc liên tục ngáp ngắn ngáp dài, rồi thϊếp đi trên ghế sofa.

Một giờ sáng, dì Trần trở về. Thấy nhà không sáng đèn, bà nghĩ rằng Thẩm Úc đã ngủ trong phòng nên không bật đèn phòng khách, nên cũng không phát hiện ra có người đang nằm ngủ trên sofa. Bà nhẹ nhàng đặt đồ ăn vào tủ lạnh rồi trở về căn phòng ở cuối hành lang để đi ngủ.

Một giờ rưỡi, Cố Anh Nghệ từ công ty trở về, dù công ty không bận rộn lắm nhưng hắn cũng không muốn về cái nơi có Thẩm Úc này. Nhưng nếu mới một ngày sau đêm tân hôn mà đã không về nhà thì sẽ dễ bị người khác bàn tán.

Bật đèn phòng khách, căn phòng sáng bừng lên, Cố Anh Nghệ nhìn thấy Thẩm Úc đang ngủ say trên sofa.