Địa bàn quá lớn cũng không phải chuyện gì tốt, các biệt thự cách xa nhau nên Lâm Tân Độ phải đi bộ một đoạn cuối cùng, khi đến bên ngoài cổng lớn thì đã chảy mồ hôi nhễ nhại.
"Đi một chuyến ít nhất đã giảm được 1kg."
Thực tế đã nhanh chóng tát cậu một cái.
Sau khi chuông cửa reo lên, quản gia cầm cân đo mỡ bước ra ngoài.
Ông ta cúi người đặt chiếc cân ở cửa, chiếc cân đo mỡ giống như một ngưỡng cửa dùng để ngăn cách bên trong và bên ngoài.
"Lên cân đi." Quản gia nghiêm túc nói.
"..." Trong tiếng hô quen thuộc, Lâm Tân Độ bị "mời" bước lên cân.
Quản gia nhìn vào những con số, còn nặng hơn trước khi cậu rời đi.
Lâm Tân Độ ngụy biện: "Tôi bị trẹo chân nên hơi sưng lên. Chỗ sưng tấy có thể nặng tới 1kg."
"Cậu có khối u à?" Một giọng nói không mấy khách sáo vang lên.
Lâm Tân Độ liếc ra sau quản gia, nhìn thấy Ngu Dập Chi mặc quần đen áo đen đứng phía sau, nếu ngậm miệng lại thì đúng là một anh chàng lạnh lùng tiêu chuẩn.
"Không phải nói bị sưng lên sao?" Ngu Dập Chi đứng ở trước mặt cậu: “Để tôi xem thử."
Lâm Tân Độ cười gượng hai tiếng, chỉ là chạm nhẹ thôi, bởi vì cứu vãn kịp thời nên qua một đêm là đã ổn rồi.
"Thật ra chân tôi cũng không sưng nhiều lắm, chủ yếu là do tôi tắm xong bị nước vào não."
Nói xong cậu ngẩng đầu ưỡn ngực, nếu có thể thì cứ mở cả bộ não của cậu ra mà xem thử.
Ngu Dập Chi tức đến bật cười.
Bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cậu vài giây, cuối cùng kết thúc bằng việc Ngu Dập Chi bước nhẹ về phía trước. Về ngoại hình, Lâm Tân Độ không phải là người giống nhất trong số những thế thân mà anh ta tìm được nhưng có thể có được phong cách này không phải là một sớm một chiều.
Vóc dáng của Lâm Tân Độ rất tốt, lúc không nói chuyện, cậu gần như có thể tái hiện hoàn hảo khí chất của người đó trong lòng anh ta.
Lần đầu tiên thật sự gặp nhau dưới ánh mặt trời, hai bên đều đánh giá đối phương rất cao, đương nhiên điều kiện tiên quyết là kim chủ/tình nhân đừng nói lời nào.
"Hai ngày nay cậu đã làm quá nhiều chuyện ngu xuẩn."
Trước khi Ngu Dập Chi vào biệt thự, anh ta còn nói: "Nếu còn diễn không tốt nữa thì cậu hãy thu dọn đồ đạc cút ra ngoài đi."
Lâm Tân Độ chỉ có thể theo anh ta lên lầu, không nói một lời.
Hệ thống 40: [Đồ ngốc, chỉ có mình anh ta thông minh thôi sao? Bị một thế thân dọa cho ngất.]
Tiếng bíp đó là âm thanh biến mất, mấy từ có "ba" có "mẹ" sau đó đều bị cắt thành tiếng bíp bíp bíp.
Sau khi Ngu Dập Chi vào nhà thì vẫn không dừng bước.
Hầu hết các phòng ngủ đều nằm trên tầng hai, thậm chí cả phòng sách cũng nằm ở cuối hành lang trên tầng này. Lâm Tân Độ nhìn thấy anh ta vẫn đang đi lên thì có chút tò mò không biết anh ta lên tầng ba làm gì.
Lâm Tân Độ vẫn ngó nghiêng về phía bên kia, bỗng nhiên Ngu Dập Chi quay người lại, ánh mắt hai người chạm nhau.
"Đừng đi theo." Ngu Dập Chi vẫn luôn nói chuyện rất chói tai, trong giọng điệu mang theo chút mỉa mai: "Từ hôm nay trở đi không được ăn tối, buổi sáng và buổi trưa quản gia sẽ sắp xếp bữa ăn thay thế."
Lâm Tân Độ cố ý nhấn mạnh: "Nhân sinh trên đời, hai chữ ăn uống".
Làm sao có thể tước đi một nửa hạnh phúc của đời cậu chứ?
Ngu Dập Chi: "Ăn ít một chút cũng sẽ không chết đói."
Lâm Tân Độ nằm ở trên giường để giảm tiêu hao năng lượng. Trong lúc đó cậu rục rịch suy nghĩ cách lẻn lên tầng ba để xem thử, nói không chừng có thể phát hiện ra điều gì đó.
Giữa đường Lâm Tân Độ đi ra ngoài nhìn xem, hôm nay đầu bếp đang làm tiệc hải sản.
Bữa trưa mà lại ăn uống xa hoa như vậy, thật đúng là nghiệp chướng.
"Đói rồi sao?" Đầu bếp nhìn thấy cậu, thân thiện nói: "Tôi có thể chuẩn bị đồ ăn cho cậu trước rồi."
"Vậy thì ngại quá."
Đầu bếp nói: "Chỉ cần đun sôi một ít nước, làm một ít bột thay thế cơm và đun sôi hai lá rau cải xanh, có gì mà ngại chứ?"