"Đừng lo lắng, tôi đảm bảo tình cảm của tôi với Ngu Dập Chi đã biến chất."
Trợ lý suýt chút nữa đã nắm lấy tay cậu, buột miệng nói theo bản năng: "Không cần có mẹ nam!"
Lâm Tân Độ không hiểu nguyên cớ, đi vào và ngồi xuống đối diện Ngu Húy.
Ngu Húy và Ngu Dập Chi không có quan hệ huyết thống, bề ngoài đương nhiên không có điểm gì giống nhau. Dáng người của anh thẳng tắp, ánh sáng yếu ớt lóe lên trên con ngươi nhợt nhạt của anh khi nhìn người khác.
Người nhà họ Ngu có một chỗ tốt là đều thích đi thẳng vào vấn đề.
Ngu Húy nhìn chằm chằm Lâm Tân Độ và nói: "Tôi đã yêu cầu nhân viên của mình sắp xếp thông tin của cậu trên nền tảng công cộng, đúng là có chút bất ngờ."
"... Trên diễn đàn có người đang tố cáo cậu lừa tiền thông qua chat trực tuyến. Ngoài ra còn có một số bức ảnh cậu chụp khi làm việc tại tiệm trai bao ở các nước khác, nghệ danh là Tiểu Dạ Oanh, biệt danh là Oanh 300."
Trong mắt Lâm Tân Độ hiện lên một dấu chấm hỏi.
Cái quái gì vậy?
[Nguyên thân coi mình là vốn nhưng tham vọng lại cao ngất trời, muốn bao anh ta thì phải trả một lần ít nhất ba triệu. Cho nên làm việc ba tháng, không có khách hàng nào dám chọn, cuối cùng bị sa thải và trở thành trò cười trong tiệm trai bao.]
Nụ cười hiếm có của Lâm Tân Độ sắp không duy trì được rồi
Khóe miệng cứng ngắc của cậu giật giật: "Tuổi trẻ không hiểu chuyện."
Ngu Húy: "Theo thông tin đó, sau khi thành niên cậu chưa từng hiểu chuyện."
"..."
Chủ đề đáng xấu hổ không kéo dài được bao lâu, Ngu Húy đẩy thực đơn tới, gọi nghệ danh của cậu và bảo Lâm Tân Độ gọi món.
Hai mắt Lâm Tân Độ sáng ngời nhưng khi nghe thấy Ngu Húy lại gọi mình là Tiểu Dạ Oanh, cậu lập tức ngồi thẳng dậy nói: "Đừng gọi như vậy."
Khi bốn từ này thốt ra từ miệng của một người nghiêm túc như Ngu Húy, cảm giác xấu hổ lại tăng lên gấp đôi.
Có một sự chênh lệch rất lớn giữa bản thân và Internet.
Ngu Húy nheo mắt lại, lần trước khi gọi điện thoại, đối phương nói chuyện buôn bán mà không hề đỏ mặt.
"Hoàn cảnh không giống nhau." Dường như Lâm Tân Độ biết anh đang suy nghĩ gì: "Nếu bây giờ chúng ta đang nói chuyện điện thoại, không chừng tôi còn có thể hót cho ngài nghe hai câu."
Đã đến nhà hàng rồi, nếu không ăn thì thật là bất lịch sự.
Lâm Tân Độ gọi món xong thì yêu cầu hai chiếc tạp dề, một chiếc dùng làm khăn quàng cổ để đảm bảo nước súp không bắn vào cổ áo.
Sau khi quấn thành bánh bao nóng không chịu được, cậu đứng dậy bật điều hòa, khóe mắt nhìn thấy nét mặt mệt mỏi của Ngu Húy, động tác đang ấn công tắc chợt dừng lại.
Ngu Húy đang suy nghĩ cẩn thận, chú ý tới việc Lâm Tân Độ dừng lại, ánh mắt hơi dịu đi.
Giây tiếp theo, Lâm Tân Độ yêu cầu người phục vụ lấy hai chiếc tạp dề.
"Tôi giúp ngài quấn lại luôn nha." Lâm Tân Độ cởi bỏ tạp dề, không hề nghĩ đến việc phải chịu nóng, nói: "Đeo tạp dề phía sau có thể ngăn cản điều hòa một cách hiệu quả."
"..."
"Tôi lo là ăn vụng bên ngoài sẽ bị phát hiện." Lâm Tân Độ chân thành giải thích: "Em trai ngài dùng tôi làm thế thân, yêu cầu phải có giá trị thưởng thức, phải kiểm soát chặt chẽ cân nặng."
Nhân tiện, cậu mô tả ngắn gọn mối quan hệ của mình với Ngu Dập Chi: "Mối quan hệ của chúng tôi tương đối bình yên."
Trạng thái không vận động.
Mục đích là để bày tỏ cho dù có đuổi tôi đi, người em trai không đáng tin cậy kia vẫn có thể tìm thế thân khác, có tôi hay không cũng vậy.
Dù sao thì mình cũng có thể kiểm soát được
Ngu Húy cầm tách trà lên, cảm thấy nên cho Ngu Dập Chi chụp CT não một lần.
Cuối cùng, anh chậm rãi lên tiếng: "Những năm gần đây Dập Chi có hơi thái quá."
Vì để bàn công việc, số lần Ngu Dập Chi đã bay ra nước ngoài trong năm nay không ít, hai bên cũng thường xuyên liên lạc.