Chương 31

Trợ lý thất thanh nói: "Nam... Mẹ nam."

Lâm Tân Độ nghe thấy giọng nói, ngẩng đầu nhìn lên.

Một đêm ngủ không ngon giấc, cậu không thể che giấu được biểu hiện nào trên khuôn mặt. Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, trợ lý có thể thấy rõ biểu cảm như đang nhìn con trai mình còn chưa kịp kìm lại trên khuôn mặt Lâm Tân Độ.

Không đúng, gọi con trai là còn quá nhẹ. Lâm Tân Độ nhìn Ngu Dập Chi giống như đang nhìn cháu trai của mình hơn.

Cháu trai ở đây chỉ sự bao dung, quan tâm xen lẫn chút khinh thường.

Lâm Tân Độ hoàn toàn không để ý tới trợ lý, ngược lại là bị bóng dáng cao lớn bên cạnh dọa sợ.

Ngu Húy!

Chiếc kim sắc nhọn mất kiểm soát nghiêng sang một bên, vô tình chọc vào tay cậu, Lâm Tân Độ cảm thấy đau đớn, trong mắt hiện lên vẻ trách móc.

Một túi da tốt vẫn rất hữu ích vào những thời điểm quan trọng.

Trong khoảnh khắc những giọt máu chảy ra từ đầu ngón tay, làn da vốn hoàn mỹ không tì vết đã bị tổn thương, trợ lý có ảo giác giống như mình đã làm ra chuyện xấu gì đó.

Trên mặt Ngu Húy vẫn không có biểu cảm gì.

Nhưng anh cũng không có hỏi ngay, xoay người ngồi xuống chiếc ghế dài bên ngoài, đợi Lâm Tân Độ đi ra.

Lâm Tân Độ thầm nghĩ không có cách nào tránh khỏi xui xẻo được nên lau đi vệt nước mắt trên mặt, cuối cùng vội vàng khâu hai mũi rồi chuẩn bị đi ra.

Trên giường bệnh, Ngu Dập Chi sốt nặng, toàn bộ ý thức đều lẫn lộn.

Anh ta mơ hồ nghe thấy tiếng động gì đó, lần này không nhìn thấy nốt ruồi, cũng không chú ý đến chiếc áo sơ mi cổ điển mà người khác mặc, mà mơ hồ nhìn thấy ai đó đang khâu lại quần áo cho mình.

Ngu Dập Chi nhớ lại một câu thường có khi viết văn: Khi vừa tỉnh dậy, tôi thấy mẹ đang ngồi bên giường đan một chiếc áo len cho tôi.

"Mẹ..."

Trước đó Lâm Tân Độ đã nghe thấy tiếng nỉ non như vậy, cậu không để trong lòng.

Hệ thống đã chú ý tới.

[Bị thế thân dọa ngất đi, nhận nhầm mẹ, cho dù ngay sau đó anh ta có mang thai tôi cũng sẽ không ngạc nhiên.]

"..."

Vậy thì ngạc nhiên một chút vẫn tốt hơn.

Lúc Lâm Tân Độ chuẩn bị ra ngoài, điện thoại bỗng rung lên.

... Thẻ của ngài có số cuối *XX30 sẽ nhận được một trăm ngàn tệ.

Lâm Tân Độ đếm mấy số không trước.

[Đừng vui mừng quá sớm, sau này nếu còn tiền tôi sẽ chuyển đi.] Số tiền vay để sử dụng dịch vụ Hệ thống hai lần vẫn chưa được trừ.

"Bây giờ trời đã sáng rồi, tôi cũng không vui mừng quá sớm đâu."

Số tiền kiếm được lớn khiến Lâm Tân Độ vui mừng, khi đi ra ngoài chủ động chào Ngu Húy: "Xin chào."

Cậu cười rất vui vẻ, điều này hoàn toàn khác với cuộc gặp gỡ chột dạ mà Ngu Húy đã đoán trước.

Hai giây sau, anh đứng lên: "Ra ngoài nói chuyện."

Bầu trời dần sáng hơn, mặt trời đang mọc lên báo hiệu một ngày mới bắt đầu.

Hệ thống 40 bắt đầu thông báo liên tục:

[Nhiệm vụ 1 đã hoàn thành.]

[Phục hồi năng lượng 10%.]

[Đang bổ sung nội dung cốt truyện...]

[Cốt truyện bổ sung như sau: 1. Trước chuyến công tác, Ngu Dập Chi hơi đau đầu. 2. Sau khi trở về Trung Quốc, cơn đau đầu của Ngu Dập Chi bắt đầu trầm trọng hơn 3. Một ngày nọ, Ngu Dập Chi nói với quản gia: "Chú Chương, đầu tôi lại đau rồi."]

Lâm Tân Độ tóm tắt phần bổ sung này: Vô nghĩa.

[Ký chủ, xin hãy sửa lại thái độ của mình. Tôi đang nắm bắt thông tin thế giới, trong đó chắc chắn bao gồm một lượng thông tin khổng lồ.]

Hoàn toàn trái ngược với lời nói dông dài của Hệ thống.

Trên thực tế, ba người đi trên đường đều không lên tiếng, trong đầu trợ lý vẫn đang tràn đầy dáng vẻ Lâm Tân Độ khâu quần áo.

Họ đến một nhà hàng gần đó nổi tiếng với món điểm tâm sáng cao cấp.

Ngu Húy bước vào phòng riêng trước, trợ lý không theo vào. Trước khi giúp đóng cửa, anh ta còn nhanh chóng cảnh báo: "Ông chủ rất quan tâm đến người nhà."

Ám chỉ Lâm Tân Độ đừng có ý xấu với Ngu Dập Chi.