Ọc ọc.
Ngu Dập Chi: “?”
Hình như là tiếng chim hót thì phải.
Ngay khi cái bụng kêu lên lần thứ ba thì Hệ thống lập tức ra tay, đám chim sẻ trên cây đại thụ cách đó không xa bị đánh thức, ngay lập tức ào ào bay đi hết.
Đương nhiên là Ngu Dập Chi cũng bị tiếng động này hấp dẫn lực chú ý.
Khi tầm mắt quét lại vị trí cũ thì bóng người trắng bệch kia đang tiến tới gần, sự oán giận như có như không trên người dường như sắp hóa thành thực thể.
Giờ phút này Lâm Tân Độ thật sự giống như một con quỷ vừa mới bò lên từ địa ngục, dù là nhìn cái gì cũng đều mang loại ánh mắt như đang nhìn đồ ăn vậy.
Ngu Dập Chi cũng cảm nhận được loại ác ý này một cách rõ ràng.
… Em ấy muốn ăn mình.
Mệt nhọc suốt mấy ngày liền cộng thêm bị hoảng sợ nên trong khoảnh khắc khi ánh trăng sáng chết sớm đứng ở trước mặt thì thần kinh yếu ớt của anh ta ngay lập tức bị đập một cú thật mạnh. Ngu Dập Chi cố kìm nén cảm xúc đang hỗn loạn, muốn bình tĩnh lại để quan sát kỹ tình hình.
Nhưng hiện thực lại không cho anh ta cơ hội này.
Đói khát, căm thù, tức giận… Lâm Tân Độ nhanh chóng đi về phía anh ta.
Dưới sự “Dịch chuyển tức thời” này của Lâm Tân Độ, Ngu Dập Chi chỉ cảm thấy đầu đau như sắp nứt ra, bóng người trước mắt càng ngày càng trở nên mơ hồ.
Cơ thể của anh ta hơi loạng choạng.
Đúng vào lúc này, Lâm Tân Độ vươn tay ra đỡ.
Tuy rằng dựa theo cách nói của Hệ thống, sự may mắn của nam chính cao đến tận trời, có giày vò cách mấy cũng không chết được. Nhưng Lâm Tân Độ thấy anh ta như sắp ngã đến nơi thì vội vàng vươn tay muốn đỡ anh ta, tránh cho đối phương đập đầu xuống đất.
Quỷ thăm dò, quỷ vươn tay.
Phản ứng đầu tiên của Ngu Dập Chi chính là đẩy ra.
Mà lần đẩy ra này khiến anh ta ngửa ra sau theo quán tính, trọng tâm của đôi chân không ổn định, Ngu Dập Chi lập tức ngã lộn nhào ra đất.
Bịch!
Hai mắt Ngu Dập Chi tối sầm lại rồi ngất đi, thứ cuối cùng nhìn thấy chính là một cái “Miệng to như chậu máu”.
Lâm Tân Độ há to miệng.
Chuyện gì đã xảy ra trong ba giây vừa nãy vậy?
Hệ thống kiểm tra đầu của nam chính một chút: [Đã rà quét, không có vấn đề gì lớn.]
Lâm Tân Độ nhẹ nhàng thở ra một hơi, vừa mới thả lỏng lại thì cái bụng cũng bắt đầu kêu ục ục.
Nỗi oán giận lại trỗi dậy lần nữa.
Nhìn xuống người đàn ông đang nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, Lâm Tân Độ quỳ một chân xuống đất, buồn bã nói: “Anh à, em đã phẫu thuật thẩm mỹ thành dáng vẻ của cậu ta rồi.”
“Vì yêu mà phẫu thuật thẩm mỹ, anh nhìn em đi.”
Nhìn xem tôi vì anh mà đói thành cái dạng gì rồi?
Biệt thự quá lớn cũng không hẳn là chuyện tốt.
Tiếng động khi Ngu Dập Chi ngất xỉu vốn không truyền được đến nhà chính, hiệu quả dùng giả đổi thật cũng không còn lại quá nhiều thời gian nữa, Lâm Tân Độ ung dung gọi xe cứu thương đến.
Bảy phút trôi qua, tiếng còi dồn dập gấp gáp của xe cứu thương cắt ngang đêm tối.
Đèn trong biệt thự sáng lên một cách muộn màng, người đầu tiên chạy ra chính là quản gia.
Không còn hiệu quả như phẫu thuật thẩm mỹ kia nữa cộng với tiếng còi cực kỳ ầm ĩ dưới bầu không khí này, khi quản gia nhìn thấy Lâm Tân Độ đã không còn buff thì cũng chỉ hơi sửng sốt mà thôi.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Trên khuôn mặt của Lâm Tân Độ mang vẻ oan ức: “Hôm đấy không phải ông nói Ngu Dập Chi thích đoan trang dịu dàng sao, tôi chỉ muốn trang điểm thành như vậy để cho anh ta một bất ngờ…”
Quản gia nhìn người đang hôn mê bất tỉnh.
Đây mà là bất ngờ à?
Ngài ấy sắp bị cậu tiễn đi luôn rồi!
Người giúp việc chạy ra sau, nhìn thấy quản gia và Lâm Tân Độ cùng đặt người lên cáng thì hít ngược vào một hơi.
Tuổi nghề của thím Vương là lâu nhất nên cũng khá có quyền lên tiếng nên ngay lập tức hỏi ba câu liên tiếp theo bản năng: