Chương 17

“Cho nên phải làm ở nơi công cộng, hừm… Để tôi nghĩ xem, bệnh viện thì sao? Đánh ngất người ta xong là tôi có thể ngủ cùng hợp pháp rồi.”

“…”

Sao ngài không nói là để người ta ở nghĩa địa rồi chôn cùng luôn đi?

Đói khát khiến cho Lâm Tân Độ từ một con cừu con biến thành con sói với đôi mắt tỏa ánh sáng xanh: “Nếu, tôi nói là nếu đột nhiên ánh trăng sáng xuất hiện trước mặt nam chính thì cậu nói xem phản ứng đầu tiên của anh ta sẽ là gì?”

[Kinh ngạc.]

“Nếu như là nhìn thấy vào buổi tối thì sao?”

[Thì bị dọa cho chết khϊếp.]

Sợ đến chết khϊếp thì có hơi lố lăng quá nhưng chỉ cần chọn đúng thời gian và thời điểm, đột nhiên nhìn thấy một người đã chết từ lâu thì e là sẽ sợ đến nỗi hồn bay ra khỏi xác luôn.

Lâm Tân Độ cười nhạo một tiếng: “Diệp Công thích rồng*, tôi cũng muốn xem thử xem anh ta yêu đến mức nào.”

*Diệp Công thích rồng: Thành ngữ Trung Quốc, xuất phát từ câu chuyện Diệp Công thích rồng đến nỗi tất cả đồ vật trong nhà đều khắc hình rồng. đến khi rồng thật biết được, nó đến thò đầu vào cửa sổ, Diệp Công thấy thì sợ đến nỗi chạy vắt giò lên cổ. Câu thành ngữ ám chỉ việc chỉ yêu thích trên danh nghĩa, nhưng thực tế thì lại không như vậy.

Đêm khuya, một người một Hệ thống khêu đèn lập kế hoạch.

Lâm Tân Độ cúi đầu nâng bút, vừa viết vừa nói chuyện với Hệ thống.

“Kế hoạch A là chờ đến khi Ngu Dập Chi trở về, sau đó tôi sẽ lẻn vào phòng anh ta, trốn dưới gầm giường để đầu cơ trục lợi.”

Dù sao thì chỉ cần ở chung một chỗ đủ sáu tiếng là được.

Lẻn vào khách sạn là trái pháp luật, nhưng đối với chim hoàng yến nuôi ở trong nhà mà nói thì đi vào phòng trong biệt thự không nằm trong phạm vi này. Dù sao cũng là Ngu Dập Chi bỏ tiền ra để cậu ở lại trong biệt thự, cậu đang tôn trọng quyền cá nhân của đối phương, thực hiện nghĩa vụ làm người tình.

“Kế hoạch B là phương án bổ sung, có tính cơ động. Nếu như lén lút thất bại rồi bị bắt lại hoặc gì đó thì cũng chỉ còn cách giả thần giả quỷ dọa ngất mục tiêu, cho nên từ khi bắt đầu đã phải ngụy trang thành dáng vẻ của ánh trăng sáng.”

Về phương diện vẻ ngoài, mình và ánh trăng sáng có mấy phần giống nhau, nếu dựa vào trang điểm thì chuyện dùng giả để đổi thành thật cũng không khó.

Nhưng việc chọn thời điểm cũng rất quan trọng, phải trực tiếp làm một đòn trí mạng trước khi Ngu Dập Chi kịp phản ứng lại là do thế thân tác quái.

Hệ thống 40: [Tiền đề là nam chính sẽ về nước trong bốn ngày này.]

Lâm Tân Độ cười: “Cái này không khó.”

Ọc ọc…

Bụng réo lên một tiếng.

Cậu lại nằm xuống giường lần nữa để giảm tiêu hao năng lượng, cuối cùng ngủ thẳng cẳng luôn.

Bữa sáng ngày hôm sau là sữa tách kem và nửa quả trứng luộc, sau khi Lâm Tân Độ ăn xong thì đi đến vườn hoa nhỏ.

Quản gia đang kiểm tra cành hoa trong vườn hoa, suy nghĩ xem có nên để người làm cắt sửa lại một lần nữa trước khi Ngu Dập Chi trở về hay không.

Lâm Tân Độ mặc một chiếc áo sơ mi màu sắc sặc sỡ, giống như một con bướm đang bay lượn uyển chuyển trong bụi hoa: “Buổi sáng tốt lành, ông bạn già.”

“…”

“Tôi ra ngoài đi dạo giảm béo thuận tiện chụp mấy tấm ảnh.” Lâm Tân Độ cầm gậy selfie, ngửa đầu mỉm cười chụp ảnh, đồng thời xác định cẩn thận rằng quản gia cũng ở trong khung hình, sau đó mới đăng lên vòng bạn bè.

Ăn no rồi nên suy nghĩ vấn đề khá toàn diện, lúc này cuối cùng Lâm Tân Độ cũng nhớ ra việc phải chặn anh trai của nam chính.

Nhị Mộc: Hóa ra tôi là một con bướm say rượu! (Con bướm.jpg) (Ong mật.jpg)

Quản gia còn chưa kịp phản ứng lại thì “Con bướm” đã bay đi rồi.

Lâm Tân Độ bay vào phòng bếp.

Đầu bếp đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho buổi trưa, nhìn thấy cậu thì lập tức giang hai tay ra, che con gà quay phía sau giống như đang che chở cho con mình vậy.