"Cậu..." Ông nội cậu.
Tất nhiên, chút trình độ này không thể thôi miên Ngu Húy, anh không cúp máy, vừa muốn xác minh lời nói bậy của Lâm Tân Độ, hơn nữa vì giọng nói của đối phương quả thật có thể xoa dịu thần kinh của anh.
Cả ngày bị tàn phá bằng đồ ăn thay cơm, giọng nói của Lâm Tân Độ ngày càng trầm xuống... Cho đến khi có một tiếng "bụp" rồi ngã xuống.
Ngu Húy cũng nghe thấy.
Âm thanh không rõ ràng, cũng không trong trẻo, giống như tiếng rơi xuống đệm hoặc giường mềm.
Tư thế ngủ không đúng, hơi thở nặng nề, thậm chí Lâm Tân Độ còn ngáy khò khò. Âm thanh... Giống như một con mèo hoang đói khát bên đường.
Cậu thực sự đã ngủ rồi, loại âm thanh này không thể giả được.
Ngu Húy lắc đầu, lúc vừa định cúp điện thoại, anh nghe thấy tiếng nói mơ từ bên kia...
"Đồ ăn...Tôi muốn đồ ăn..."
Lần đầu tiên Ngu Húy nghe ra được biểu cảm giương nanh múa vuốt từ giọng nói, như thể giây tiếp theo Lâm Tân Độ sẽ vồ lấy và ăn thịt anh như đồ ăn.
"Súp hải sản, tôi muốn tôm càng, tôi muốn bánh mật chiên..."
Lâm Tân Độ trong mơ phát ra âm thanh nghiến răng.
"..."
Căn phòng yên tĩnh, bầu trời mờ tối. Khi Lâm Tân Độ tỉnh lại, mơ hồ nhìn điện thoại thì lúc này đã là buổi tối.
"Tối rồi!" Cậu giật mình ngồi dậy, không phải mình đã ngủ được mấy tiếng rồi sao?
Hệ thống 40: [Chúc mừng ký chủ đã thành công dỗ mình ngủ.]
"... Chúc mừng cái gì?"
[Chúc mừng vì trong mơ ngài cứ hét đòi đồ ăn, trông thật ngu ngốc.]
Tin là anh trai của nam chính sẽ không để tâm đến một kẻ ngốc nữa.
Lâm Tân Độ xoa xoa cái bụng đói: "Đúng vậy, chúng ta thành công chuyển hướng sự chú ý của nhân vật nguy hiểm. Trận này được điểm tuyệt đối."
Nước H.
Ngu Húy cũng chỉ ngủ có mấy tiếng, ngày hôm sau, khi tỉnh dậy đến sảnh khách sạn ăn sáng thì chợt nghĩ đến tiếng gào thét đêm qua.
Ở trong biệt thự của Dập Chi tại sao lại bị đói như vậy?
Sau đó anh định đưa Ngu Dập Chi đi họp, đang chuẩn bị gọi điện thì thấy trong danh sách liên lạc có thêm một người, anh giật mình.
Ngu Húy mới muộn màng nhận ra tối hôm qua đã thêm Lâm Tân Độ vào.
Người phục vụ mang bữa sáng lên.
Thịt xông khói áp chảo giòn, trái cây tươi và cà phê giúp nâng cao tinh thần.
Đây không phải là tất cả. Một lúc sau, người phục vụ lại tới mang đến một bữa ăn khác, bao gồm pizza cua, lạp xưởng, trứng và rau sấy.
"Thưa ngài, ngài có muốn ăn salad không?"
Ngu Húy thản nhiên lắc đầu, ngón tay vô tình chạm vào phía dưới màn hình, nhấp vào vòng bạn bè.
Nickname của Lâm Tân Độ là Nhị Mộc, hai dòng trạng thái mới nhất đều do cậu đăng.
[Nhị Mộc]: Kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra!
[Nhị Mộc]: Tín nam nguyện ăn chay một tuần, xin hãy đá lũ chó nhà giàu lãng phí thức ăn đi!
"..."
Ngu Húy nhìn bữa sáng đắt tiền đầy một bàn không thể ăn hết, ấn đường hơi giật giật.
Màn biểu diễn của Lâm Tân Độ trên vòng bạn bè là cố ý cho Ngu Dập Chi nhìn thấy.
Cách vùng biển rộng lớn mênh mông làm sao mà cậu biết được nó lại xuất hiện ở trước mặt Ngu Húy trước.
Hệ thống không ngừng mồm năm miệng mười ở bên tai:
[Chưa đầy bốn ngày nữa là đến cuối tháng rồi.]
[Ký chủ sắp quá hạn rồi. Khoản vay quá hạn, nhiệm vụ cũng quá hạn! Như vậy, không còn làm bạn online nữa mà đổi thành vào nhà làm bạn.]
[Ngài nhanh nghĩ ra cách gì để nghe ngóng tin tức về khách sạn của nam chính đi rồi mua vé máy bay bay qua đó. Sau đó lén lút vào phòng của nam chính, trốn dưới gầm giường anh ta. Ngài phải yên lặng hoàn thành việc ngủ cùng này, sau đó khiến cho mọi người phải kinh sợ.]
“Cuối cùng là tôi sẽ bị bắt lại ở nơi đất khách quê người à?”
Hệ thống im lặng.
Lâm Tân Độ đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, nhìn bản thân trong gương rồi từ từ mở miệng: “Tự ý vào nhà người khác là phạm pháp đấy, làm chuyện gì cũng phải có giới hạn.”