Anh ta không cho cậu số điện thoại di động, quản gia cũng không thể làm chuyện dư thừa, chắc chắn là do đối phương đã dùng thủ đoạn xấu xa nào đó.
Lâm Tân Độ thầm nghĩ: Tôi hiểu, anh trai anh cũng không thích.
Cậu nhìn thấy vẻ mặt của Ngu Dập Chi có chút tức giận. Lại nhìn thấy tơ máu trong mắt người đàn ông thì lập tức hiểu ra đây là do thiếu ngủ nên mới giận chó đánh mèo.
"Tốt nhất là cậu tìm tới tôi vì có việc đủ quan trọng." Ngu Dập Chi nhướng hàng lông mày dài, những viên kim cương trên mặt đồng hồ ở cổ tay anh ta càng thêm tỏa sáng dưới ánh đèn đêm lờ mờ.
Nhấn mạnh chữ "đủ", như thể nếu Lâm Tân Độ không đưa ra lời giải thích hợp lý sẽ phải lập tức cút khỏi biệt thự.
Giây tiếp theo, anh ta đã có được câu trả lời.
"Tôi tới để biểu diễn."
“Tôi rất giỏi dỗ người khác ngủ.” Lâm Tân Độ nhìn Lâm Tân Độ bằng ánh mắt dò hỏi: “Muốn trải nghiệm một lần không?”
Bởi vì rất quá đáng nên Ngu Dập Chi nhất thời không nói nên lời: "..."
Sáu giây im lặng được hiểu là ngầm đồng ý.
Lâm Tân Độ ngồi ở mép giường, tư thế lười biếng tùy ý, sau lưng là mưa dầm kéo dài, tiếng mưa ào ạt truyền qua màn hình tới phía đối diện tạo nên một thời tiết rất thích hợp để ngủ.
Cậu mấp máy môi, sau khi thực hiện giao dịch cho vay với hệ thống thì bắt đầu dùng giọng nói lười biếng hơn để ru ngủ.
Hệ thống nhắc nhở: [Hiệu quả thôi miên chỉ có thể kéo dài nửa canh giờ, xin hãy nhanh lên.]
Lâm Tân Độ: “Ngày xửa ngày xưa, có một ngọn núi, trên núi có một ngôi chùa..."
Hệ thống: ?
Ngu Dập Chi: ?
“Trong chùa có một hòa thượng già kể chuyện cho hòa thượng nhỏ. Hoà thượng già kể ngày xưa có một ngọn núi, ngọn núi có một ngôi chùa, trong ngôi chùa có một hòa thượng già kể chuyện cho hòa thượng nhỏ..."
Sự tương phản tạo nên vẻ đẹp, Lâm Tân Độ đã nghe rất nhiều câu chuyện hay, nhưng dù sao cũng chỉ là để dỗ trẻ con còn Ngu Dập Chi đã là người lớn nên sẽ chỉ cảm thấy ấu trĩ.
Nhưng lấy câu chuyện này làm nền tảng, nếu trước tiên hạ thấp sự kỳ vọng sau đó đưa ra một cốt truyện thì hiệu quả sẽ rất tốt.
Lâm Tân Độ kể câu chuyện không bao giờ kết thúc này một lúc.
Ngay lúc cậu chuẩn bị chính thức vào chủ đề và chuyển sang sách báo thường đọc trước khi đi ngủ thì Ngu Dập Chi đã đặt điện thoại di động lên cái giá trên bàn bên cạnh và nhắm mắt lại từ lúc nào.
Thiếu thốn tình thương đến vậy sao?
Kể chuyện thôi mà đã có thể buồn ngủ ngay lập tức.
Trên thực tế, giọng nói của Lâm Tân Độ có sức mạnh xoa dịu lòng người tự nhiên, đồng thời hệ thống tăng thêm 10% hiệu quả thôi miên, tất cả kết hợp lại rất hiệu quả.
Nhưng quan trọng nhất là Ngu Dập Chi đã nhiều ngày liên tục rơi vào trạng thái căng thẳng cao độ, phải đối mặt với những người giỏi nhất trên thương trường và không thể thả lỏng một phút nào.
Trong mắt anh ta, Lâm Tân Độ chỉ là một kẻ ngốc sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì tiền, từ trong ra ngoài đều tràn đầy sự hèn hạ.
Đối mặt với loại người thấp hèn như vậy, Ngu Dập Chi cũng không cần quá cảnh giác.
Lúc thần kinh vừa thả lỏng, cơn buồn ngủ lập tức kéo đến.
Suôn sẻ đến mức khiến làm cho Lâm Tân Độ rất kinh ngạc.
Chỉ cần Ngu Dập Chi ngủ thêm một lúc nữa, khi trời sáng là sẽ có được một trăm ngàn.
Ông trời giúp mình.
Leng keng...
Giây tiếp theo, chuông cửa vang lên rất lớn.
Lâm Tân Độ: "..."
Tên thiên lý khó dung nào phá hỏng đại nghiệp của cậu?
“Anh?” Cửa vừa mở ra, trong mắt anh ta tràn đầy kinh ngạc nhưng ngay sau đó là bất an.
Đã muộn như vậy, đối phương đột nhiên tới tìm mình chắc chắn là có chuyện gì lớn hoặc là cũng không phải chuyện tốt.
Sức khỏe Ngu Húy không tốt nhưng đôi mắt dài và hẹp lại cực kỳ trong sáng, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy được một chút nghiêm khắc.Anh nhìn về phía bàn.
Trước đó Ngu Dập Chi vội vàng mở cửa, điện thoại vẫn còn ở trên bàn, bên trong có thể thấy rõ khuôn mặt của Lâm Tân Độ.
Lâm Tân Độ đang ló đầu ra nhìn ở bên kia muốn xem ai đã phá hỏng việc tốt của mình.
Mà vừa ló ra đã bất ngờ bắt gặp Ngu Húy.
Chính là anh.
Lâm Tân Độ sửng sốt.
Rõ ràng Ngu Húy đã nhận ra Lâm Tân Độ, ánh mắt vẫn dán chặt vào cậu thêm một lúc nữa.
Lúc này, trong lòng Ngu Dập Chi cũng trầm xuống.
Từ nhỏ đến lớn anh ta chỉ sợ người anh trai bên ngoài yếu ớt bên trong tàn nhẫn này, mỗi một lần làm sai đều sẽ bị đối phương nhìn thấu. Mấy năm nay Ngu Húy ra nước ngoài, anh ta mới cảm thấy tốt hơn một chút, bây giờ nhìn thấy loại ánh mắt này lần thứ hai, cho dù không phải nhìn mình nhưng phản ứng đầu tiên cũng là chột dạ.
Chuyện mình thích người cùng giới, hiện giờ người trong nhà còn chưa biết.
Phản ứng đầu tiên của Ngu Dập Chi là tin tức đã truyền đến tai Ngu Húy, đối phương là đến để hỏi tội.
Nếu không thì tại sao lại đến bấm chuông lúc nửa đêm?
Anh ta vô thức muốn phủ nhận.
"Anh, anh nghe em giải thích, người này thật ra..."
Mệt mỏi, đau đầu, sợ hãi... Đủ loại cảm xúc hỗn loạn đan xen, đối mặt với áp lực cao độ của Ngu Húy, không hiểu sao Ngu Dập Chi lại buột miệng: "Là đến để biểu diễn."
Vừa nói xong anh ta đã tự trách mình đầu óc hồ đồ.
Ngu Húy nheo mắt, vẻ mặt lạnh lùng: "Biểu diễn, là nghệ nhân à?"
Rõ ràng anh đã nhận ra Lâm Tân Độ, hơn nữa còn thản nhiên chế nhạo phỏng vấn hacker đang giả vờ thông minh kia.
Lâm Tân Độ còn nghiêm túc nói: “Biểu diễn kỹ thuật miệng.”
Ánh mắt của Ngu Húy càng lạnh hơn hơn.
Hệ thống: [Hình như anh ta không tin, nếu không thì ngài biểu diễn cho anh ta xem đi.]
"..." Cậu câm miệng đi!