Chương 45: Cầu xin

Nhưng Lăng Sơ Nam vẫn kiên trì tỏ vẻ muốn thử một lần.

Đương nhiên Bích Hoa Quân không đồng ý thỉnh cầu của Tư Nam, cũng trách cứ Tư Nam vài câu, bảo sau này Tư Nam ít qua lại với Chiêu Chiêu một chút.

Bích Hoa Quân cảm thấy Chiêu Chiêu sẽ dạy hư đồ đệ yêu quý của nàng.

“Tình hình nhà các ngươi, phụ vương và mẫu phi ngươi đã nói với ta trong thư rồi, nói thật, ta chưa từng nghĩ tới, trên đời này lại có một chủng tộc vì vinh hoa phú quý mà bày ra mưu kế hèn mọn như vậy. Nhà các ngươi đã đối đãi với hắn tận tình tận nghĩa rồi, chính phẩm đức hắn bại hoại, hành sự không đúng nên bị người khác tóm được điểm yếu, là do hắn gieo gió gặt bão, trừng phạt thích đáng chứ không liên quan tới ngươi. Từ nay trở đi, ngươi đừng có vì chuyện của hắn mà đi lại khắp nơi, vô cớ làm mất đi thanh danh. Ngươi là đệ tử của Tử Hà Cung, nhất cử nhất động đều đại diện cho bổn quân và Tử Hà Cung. Biểu hiện của ngươi trong khoảng thời gian này đã khiến ta thật thất vọng”.

Tư Nam sửng sốt.

Tư Nam không ngờ vợ chồng Kỳ Lân Vương lại tự mình viết thư cho Bích Hoa Quân.

Trở về nhà khách, Tư Nam lập tức gọi quản sự tới trước mặt.

“Là ngươi giấu ta trộm báo tin cho phụ vương và mẫu phi, nói ra chuyện của Chiêu Chiêu đúng không? Phụ vương và mẫu phi sợ liên lụy tới ta nên mới viết thư cho Bích Hoa Quân, có đúng hay không?”

Quản sự thấy thiếu chủ tức giận liền nhanh chóng quỳ xuống: “Thuộc hạ cũng chỉ là vì muốn tốt cho thiếu chủ. Thiếu chủ à, ngài không biết mấy ngày nay, mọi người đều bàn tán sau lưng Kỳ Lân Cung, nghị luận thiếu chủ, thậm chí là nghị luận về tộc trưởng và phu nhân như thế nào đâu. Tất cả những lời đó,… thuộc hạ nghe xong đều cảm thấy xấu hổ. Thiếu chủ tài giỏi như vậy, còn tộc trưởng phu nhân lại dịu dàng và tốt bụng như vậy, nhưng lại vì hành vi không đứng đắn của tiểu ba xà kia mà vô duyên vô cớ bị phê bình chửi rủa nhiều như vậy. Thiếu chủ có thể giả vờ không nghe thấy, vậy Bích Hoa Quân và đồng môn của thiếu chủ thì sao? Mấy ngày nay, ai mà chẳng biết thiếu chủ đưa tiểu ba xà kia đi bái phỏng khắp nơi, bị khắp nơi từ chối, nếu không kịp thời báo lại cho phu nhân, để cho tộc trưởng và phu nhân ra mặt giải thích rõ ràng mọi chuyện với Bích Hoa Quân thì sớm muộn gì cũng có một ngày thiếu chủ bị bạn bè xa lánh. Thiếu chủ có thể che chở cho hắn, nhưng cũng phải coi trọng tương lai của mình. Tóm lại, thiếu chủ có muốn đánh muốn chửi, thuộc hạ sẽ không oán giận một câu, nhưng thuộc hạ tuyệt đối không hối hận vì đã làm như vậy!”