Mãi cho đến tận khi yêu thú đã mệt đến mức thở hồng hộc, hai mắt đỏ lừ dáo dác nhìn bốn phía, tìm kiếm bóng dáng của thiếu niên, Chiêu Chiêu liền ló đầu ra từ một ngọn cây, nhanh chóng ném một lá bùa lên lưng con yêu thú.
Đương nhiên yêu thú không thấy lưng mình, vẫn còn đang chăm chú hung ác tìm người.
Nhưng yêu thú còn chưa tìm được Chiêu Chiêu thì bỗng nhiên bị một đàn ma thú từ bốn phương tám hướng kéo đến vây quanh.
Nam Sơn Quân nhìn thấy liền kinh hồn khϊếp vía, trong lòng vô cùng run rẩy, nhìn thấy vậy, đưa tay lau mồ hôi lạnh, cảm thán: “Tiểu tử này đúng là thông minh, còn có thể sử dụng kế mượn đao gϊếŧ người, trai cò đánh nhau, còn hắn thì làm ngư ông đắc lợi”
Suy cho cùng, linh cảnh chỉ có thể phản chiếu ra cảnh tượng mà thôi, bởi vì khoảng cách quá xa nên Nam Sơn Quân cũng không nhìn thấy Chiêu Chiêu tung ra lá bùa chiêu ma. Chỉ là Nam Sơn Quân thấy rất kỳ lạ: “Những ma thú này, chắc là năm đó sau khi tiên-ma đại chiến, ngươi nhốt chúng vào trong ảo cảnh. Nuôi mấy năm nay, chắc cũng đã bị nuôi thành phế vật, nhưng cũng thừa sức để có thể đối phó với yêu thú. Chỉ là không biết sao tiểu tử này lại đoán được rằng nơi này có ma thú?”
Nam Sơn Quân theo bản năng mà quay đầu lại hỏi ý kiến của bạn tốt. Không ngờ vừa quay đầu lại liền thấy sắc mặt của bạn tốt đã đen sì, thậm chí còn đang nghiến răng nghiến lợi.
Nam Sơn Quân vội vàng hỏi thăm: “Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao? Có phải là vết thương cũ lại…”.
“Không sao”
Trường Uyên cười lạnh, châm chọc nói: “Bổn quân thật sự rất tốt”
Nam Sơn Quân: “…”
Nam Sơn Quân nghĩ thầm, bộ dáng này của ngươi nhìn có vẻ không được tốt cho lắm.
Nam Sơn Quân không rảnh để tìm hiểu khúc mắc trong lòng của bạn mình, vội vàng tiếp tục quan sát cảnh tượng trong gương. Một sự hỗn loạn ở tận sâu trong rừng rậm, yêu thú đã bị ma thú cắn đến xương cốt cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Ma thú cũng chỉ có hứng thú với thịt của yêu thú, sau khi ăn sạch sẽ, liền cảm thấy mỹ mãn rồi cả đàn rời đi. Thiếu niên núp trong chỗ tối lúc này mới nhảy từ trên cây xuống, nhanh chóng đi đến bên cạnh đống xương còn sót lại của yêu thú, tìm kiếm một lúc, liền tìm được một viên nguyên đan to như quả trứng bồ câu, cẩn thận bỏ vào trong túi càn khôn.
“Tuy rằng đã sử dụng thủ đoạn xảo quyệt, nhưng dù sao cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, cũng không tính là phạm quy, càng quan trọng là tuổi còn nhỏ như vậy, đối mặt với yêu thú cấp cao lại không hề lo lắng hay hoảng sợ, hành sự trầm ổn, dụ yêu thú sập bẫy, lại có thể mượn đao gϊếŧ người, một lần là đã có thể xử lý sạch sẽ, quả thực không tồi, đúng không?”