“Hơn nữa, ta cũng không phải kế thừa Kỳ Lân Cung giống như huynh trưởng, cho dù tu vi hơi kém một chút thì có sao. Ta ham chơi đã quen, không chịu nổi việc cả ngày ngồi trong học đường học tập”
Tư Nam thấy cậu nói rất chân thành nên chỉ có thể từ bỏ.
Nói: “Nếu đệ ngưỡng mộ Bích Hoa Quân thì bất cứ lúc nào cũng có thể nói với ta, không cần cảm thấy ngại ngùng.”
Chiêu Chiêu ngoan ngoãn gật đầu dưới ánh mắt đáng sợ giống như dao của quản sự.
Ra khỏi phòng, Linh Xu vô cùng khó hiểu hỏi Chiêu Chiêu: “Tiểu công tử, bây giờ thứ ngài thiếu không phải là một bức thư giới thiệu sao, thiếu chủ Tư Nam đã chủ động nhắc tới chuyện muốn thêm tên của ngài lên thư giới thiệu của ngài ấy, tại sao ngài không đồng ý, mà lại từ chối.”
Chiêu Chiều dùng vẻ mặt từng trải nói: “Ngươi thì hiểu cái gì. Bây giờ huynh trưởng là đang biết ơn ân cứu mạng của ta nên mới có suy nghĩ đó, chưa từng suy nghĩ cặn kẽ. Nếu như ta thuận thế bò lên, lập tức đồng ý, nói không chừng huynh trưởng sẽ nghi ngờ ta có mưu đồ khác nên mới ở lại phía sau cản lại, phần ân tình này sẽ biến chất. Bây giờ ta từ chối, huynh trưởng sẽ càng thêm áy náy, càng cảm thấy ta khôn khéo biết điều. Đợi sau này ta thật sự hết đường để đi, cần huynh trưởng giúp đỡ thì huynh trưởng sẽ càng thêm dốc hết toàn lực để giúp đỡ ta.”
Linh Xu được mở mang kiến thức, khiêm tốn thỉnh giáo: “Vậy vừa rồi ở rừng sương mù, tình cảnh nguy hiểm như vậy, tiểu công tử chủ động ở lại cản phía sau, rốt cuộc là có ham muốn bức thư giới thiệu đó của thiếu chủ không”
Chiêu Chiêu ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: “Linh Xu, ngươi nói nhiều quá rồi đấy”
Linh Xu: “…”
Cậu ta biết mà, tiểu công tử nhà cậu ta sẽ không làm ra loại chuyện buôn bán lỗ vốn.
Đang muốn chê cười hai câu lại đột nhiên nhìn thấy thiếu niên hơi cau mày, lộ ra vẻ mặt đau khổ. Linh Xu vội hỏi: “Sao vậy, do vừa rồi bị thương sao?”
Chiêu Chiêu lắc đầu: “Không phải, là thứ đồ kia”
Sắc mặt Linh Xu thay đổi: “Có cần thuộc hạ lên phố mua một ít không?”
“Thôi”
Thiếu niên xua tay: “Trên người ta còn có chút đan dược, ngươi canh ở cửa phòng đi, đừng để người khác tiến vào, đặc biệt là huynh trưởng”
…
Trở lại trong phòng, Chiêu Chiêu lập tức lấy ra một bình thuốc từ trong linh nang, đặt ở trên bàn nhỏ, rồi nhẹ nhàng cởϊ áσ ra.
Thiếu niên tóc đen như mực, nước da nõn nà giống như gấm tuyết hiện lên ánh sáng trắng dưới ánh nến.