Chương 2: Chuyện Năm Đó

Chiêu Chiêu nhìn chằm chằm vào gương mặt của người này, không khỏi nghĩ tới khi mình còn là tiểu thiếu chủ cao quý của Kỳ Lân Cung, người này lúc nào cũng đi theo sau mông cậu nịnh nọt tâng bốc.

Khi đó cậu là một nhóc kỳ lân kiêu căng ngang bướng, ở đâu cũng được người ta tâng bốc, vì vậy ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn qua người này, có lẽ bởi vì nguyên nhân đó nên đã bị người này mang thù trong lòng.

Chỉ là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Cho dù trong lòng Chiêu Chiêu coi thường hạng chó má chó cậy gần nhà này, nhưng ngoài mặt thì vẫn nói: “Phiền đại tổng quản tự mình tới một chuyến rồi, đợi lát nữa ta sẽ nói lời xin lỗi với huynh trưởng, phu nhân và tộc trưởng ".

“Tiểu công tử có sự tự giác này là tốt rồi".

Đại tổng quản hừ một tiếng, thấy người trước đây chỉ tay năm ngón, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn mình lấy một cái, hôm nay lại thuận theo giống như một con mèo, thì trong lòng sinh ra một niềm sảng khoái khi báo được thù.



Hôm nay Kỳ Lân Cung rất náo nhiệt, không khí vui mừng tràn đầy khắp nơi, chỉ bởi vì thiếu chủ Tư Nam đang làm lễ trưởng thành, ngày mai sẽ lên đường tới học phủ số một Tiên Châu… Nhất Thập Tứ Châu bái sư học nghệ.

Chủ điện tụ tập đầy người.

Ngồi ở vị trí đầu tiên là vợ chồng Kỳ Lân Vương, hai bên thì ngồi đầy các trưởng lão và trưởng bối trong tộc.

Lúc này, mọi người đều hòa nhã nhìn về phía thiếu niên áo trắng đứng ở trong điện. Thiếu niên đó có mặt mũi thanh tú, đầu đội ngọc quan, eo đeo ngọc quý, trên tiên bào màu trắng lộ ra hoa văn chìm tinh tế, ánh mặt trời vừa chiếu vào, ánh sáng lưu chuyển, lộ ra vẻ văn nhã quý phái, chẳng qua dường như người đó có chứng suy nhược, sắc mặt hắn lộ ra màu trắng xám bệnh tật, đó chính là con trai duy nhất của vợ chồng Kỳ Lân Vương, thiếu chủ Kỳ Lân Tư Nam, hưởng ngàn vạn sủng ái trên người.

Cũng không trách vợ chồng Kỳ Lân Vương lại yêu thương người con trai độc nhất này như vậy, bọn chỉ mong sao có thể đưa hết những thứ tốt nhất trên trời dưới đất tới trước mặt con trai yêu dấu.

Năm đó khi Kỳ Lân vương phi sinh con, Tiên tộc đang đuổi bắt tàn dư Ma Tộc làm loạn, là tiên tộc trấn thủ một phương, vợ chồng hai người cũng theo lời triệu tập mà xuất chiến. Khi đó Kỳ Lân Vương phi đã mang thai tám tháng, sau đó trực tiếp sinh hạ một đứa bé Kỳ Lân ở ngay trên chiến trường. Không ngờ trong lúc rối loạn, bà lại nhận lầm một tiểu Ba Xà nhỏ thành con trai rồi ôm về cung Kỳ Lân. Bởi vì vị thiếu chủ này sinh không đủ tháng, vì vậy ở lại trong trứng tròn một trăm năm mới phá vỏ mà ra, vợ chồng Kỳ Lân vương vô cùng chiều chuộng, từ nhỏ đã chiều chuộng sủng ái nuôi lớn, còn đặc biệt tạo ra một suối nước nóng trong Kỳ Lân Cung, dẫn nước linh tuyền vào để tiểu thiếu chủ hấp thu linh khí, bồi dưỡng thân thể. Thiếu chủ sinh ra trắng mềm đáng yêu, xinh đẹp hoạt bát, trên dưới Kỳ Lân Cung không ai là không thích. Cho đến khi tiểu thiếu chủ này tròn một trăm tuổi thì biến cố đã xảy ra.