Đêm đầu tiên trôi qua yên bình, không xảy ra việc gì, quản sự và nhóm người hầu đều thở dài nhẹ nhõm. Tới giữa trưa, nhóm người liền tạm dừng ở một khoảng đất trống khá sạch sẽ, nghỉ ngơi dùng bữa.
Tư Nam cố ý đi phía sau xem người được cứu về đêm qua, nhưng còn chưa đi vào thì Chiêu Chiêu liền ló đầu ra: “Huynh trưởng yên tâm, vị tiên hữu kia đã được bôi thuốc rồi, đã khá hơn nhiều, bây giờ vẫn còn đang nghỉ ngơi ở bên trong”.
Tư Nam vừa nghe xong thì đúng là không cố đi vào xem nữa, chỉ sai quản sự đưa thêm một phần cơm canh lại đây.
Rất nhanh cơm canh đã được đưa tới.
Linh Xu nhìn Chiêu Chiêu đang ăn cơm: “Vậy thủ hạ đi đút cho vị tiên hữu kia”.
Chiêu Chiêu: “Đút cái gì?”
“Cơm canh đó”.
“Từ từ”.
Linh Xu đang định đưa đồ vào, không ngờ Chiêu Chiếu lấy một miếng lương khô từ trong linh túi mang bên người ra nói: “Đây, ngươi cầm lấy cái này, ngâm vào nước rồi đút cho y”.
Linh Xu: “Vậy cơm canh này…”
“Đặt ở đây đi”.
Sau khi thiếu niên ngồi xếp bằng xuống, mới chậm rãi thổi cơm canh nóng hổi: “Bây giờ ta đang trong tuổi ăn tuổi lớn, ăn một phần làm sao mà no được. Đêm qua vẫn còn rất đói. Tên chó chết Lý Cẩm kia lại không chịu thêm cơm cho ta”.
“...” Linh Xu yên lặng, buông cơm canh xuống.
Không ai chú ý tới người thanh niên đang ngồi rũ mắt ở một góc thùng xe với đống mảnh vụn, hơi cử động ngón tay, trên đầu ngón tay có một vệt đỏ mơ hồ xẹt qua. Tất nhiên, không ai có thể ngờ tới ‘người bị trọng thương’ có ngoại hình ‘bình thường’, tiên nguyên yếu tới mức có thể tắt thở bất cứ lúc nào, bên hông còn đeo một miếng ngọc bài ngoại môn cấp thấp này lại chính là người vang danh tam giới, là “Tam giới đệ nhất kiếm” từng dùng một kiếm chém đầu Ma quân Vấn Thiên, được vô số người kính sợ, giờ này nên ở ẩn ở Tuyết Tiêu Cung - Chiến thần Trường Uyên.
Dựa vào tu vi của Trường Uyên, đã đạt đến cảnh giới tích cốc, không cần ăn cơm cũng có thể duy trì thể lực, nhưng nhìn thấy một loạt hành động của vật nhỏ này cũng làm y xem tới đây cũng đủ rồi.
Vậy nên vào một khoảng thời gian rất lâu sau đó, mỗi khi nhớ tới lần đầu gặp mặt với đồ nhi hời tương lai này, Trường Uyên đều không nhịn được a lên một tiếng.
“Quân thượng!”
Trong ngực truyền đến âm thanh lo lắng của tiên quan dưới toà:
“Quân thượng còn khoẻ không?”
“Thuộc hạ nhận được mệnh lệnh của quân thượng, liền lập tức chạy tới đây, nhưng mà… sao lại không thấy được tung tích của quân thượng?”