Chương 74: Nghe nói dị năng hệ thủy phế lắm

"Tiếng ngỗng sao? Cái này ta biết nha." Thiên nga đen mà Tiểu Thất đang cưỡi nói.

Anh vũ nghe thấy vậy thì vô cùng phấn khích, nó vỗ cánh bay tới gần: "Thật sao, tuyệt vời, vậy ngươi có thể dạy cho ta không?"

"Đương nhiên có thể." Thiên nga đen tỏ vẻ như mấy thứ này chỉ là chuyện nhỏ.

Mấy người sống sót bị sốc nặng, trong khoảng thời gian lang bạc này bọn họ đã gặp phải vô số sinh vật biến dị, nhưng rất ít con có thể mở miệng nói chuyện, chứ đừng nói đến việc có thể nói chuyện một cách trôi chảy như vậy, nhưng mà những sinh vật biến dị ở đây thì lại vô cùng thông minh.

Nhìn bộ dạng tam quan sụp đổ của đám người sống sót, nhóm nhân vật chính không kiềm chế được có chút vui sướиɠ khi người gặp họa, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy kẻ khác ngoại trừ mình bị đổi mới tam quan. Mục Dương mặt trẻ con lên tiếng nhắc nhở: "Cũng đừng quá kinh ngạc, ở Hạ Châu còn có rất nhiều sinh vật biến dị giống như vậy."

Đâu chỉ có nhiều không thôi, còn có mấy con khổng tước biến dị bay trên trời, mấy con rắn biến dị hóa giao long, hổ răng kiếm với hàm răng dài tới mức rất kỳ quặc, hầu hết các sinh vật biến dị ở Hạ Châu đều rất thông minh, trí tuệ cũng càng giống với con người.

Họ đã từng nhìn thấy sinh vật biến dị ở những nơi khác, trí thông minh của chúng vốn dĩ cũng chỉ là bản năng sinh tồn, cho dù có biến dị thì hầu hết các thay đổi cũng chỉ nằm ở ngoại hình. Cũng vì vậy mà con người không chỉ không thể giao tiếp cùng với những sinh vật biến dị đó, mà bọn chúng còn vô cùng nguy hiểm, bởi vì con người chỉ là thức ăn ngon đối với chúng mà thôi.

Nhậm Phạn và những người khác được đưa về Hạ Châu trong nỗi khϊếp sợ này, khi bay đến ngoại thành Hạ Châu, liền phát hiện ra Hạ Châu đã bị bao vây bởi một số lượng lớn tang thi, đội quân tang thi mênh mông cuồn cuộn đã đến bên dưới thành. Tuy nhiên, điều khiến cho họ càng ngạc nhiên hơn nữa là bức tường thành tráng lệ của Hạ Châu, cùng với đám người dày đặc trên tường thành.

Những người đó đều đang nóng lòng muốn ra khỏi thành khi đàn tang thi chỉ còn cách tường thành có vài trăm mét, sau đó thì chủ động lao về phía đàn tang thi.

"Bọn họ đều không muốn sống nữa sao?" Đám người sống sót đang ngồi trên lưng chim biến dị rõ ràng đã rất ngạc nhiên, cho dù họ đều có thể hiểu được quyết tâm muốn bảo vệ gia viên của mọi người, nhưng có cần thiết phải từ bỏ lợi thế từ tường thành kiên cố để chạy ra ngoài chiến đấu hay không?

Mấy con chim biến dị đáp xuống tường thành, Khúc Thanh Thủy quay đầu lại nói với đám người sống sót: "Nghỉ ngơi cho tốt đi, ước chừng thì trong thời gian ngắn cũng không xong việc được."

Nói xong, cậu liền cưỡi thiên nga đen của mình bay xuống từ trên tường thành. Nhóm nhân vật chính đương nhiên là không cam lòng bị tụt lại ở phía sau, bọn họ cũng cưỡi chim biến dị vọt xuống dưới.

Đám người sống sót chết lặng, bọn họ không phải là vừa mới thoát ra khỏi miệng hổ thì lại rơi vào trong hang sói một lần nữa đấy chứ? Đám người muốn đi tặng đầu này ước chừng trong thời gian ngắn sẽ bị đàn tang thi cùng với sinh vật biến dị xé thành từng mảnh, vậy thì sự sụp đổ của Hạ Châu cũng không còn xa nữa.

"Nhậm Phạn, chúng ta nên làm sao đây?"

"Mấy người ngu ngốc đó đã xông lên rồi, nếu không thì bây giờ chúng ta chạy đi, rời khỏi đây từ phía bên kia của thành phố."

"Đám người Hạ Châu này có biết dùng đầu óc hay không, cứ xông lên như thế thì có tác dụng gì sao?"

Nhậm Phạn không lên tiếng, ánh mắt sâu thẳm, phản chiếu trong đôi đồng tử đen láy là bóng dáng không chút lùi bước của Khúc Thanh Thủy, ánh mắt tràn đầy hứng thú.