Editor: Hoạn Các...
Trong ngôi nhà đầy nơ bướm vây quanh, Thư Liên vốn nghỉ ngơi không tốt càng thêm nóng nảy. Cuối cùng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của ả, thời gian gặp mặt Tôn Gia Khanh được ưu tiên trước nhất, bởi vì Thư Liên sợ cứ tiếp tục như vậy, Trần Dương Hi không có việc gì còn ả sẽ chịu không nổi mà điên trước luôn.
Lâm Mộ Vân tuy rằng cảm thấy hấp tấp, nhưng nhìn cả nhà đầy nơ bướm cũng hơi hoảng, cảm thấy trạng thái hiện giờ của Trần Dương Hi thật sự không tính là bình thường nữa, vì thế cũng nhanh chóng ước định thời gian gần nhất để gặp mặt Tôn Gia Khanh.
Để đạt được hiệu quả tốt nhất, Lâm Mộ Vân và Thư Liên cũng không nói với Trần Dương Hi cụ thể khi nào bác sĩ tâm lý mới đến, thậm chí bọn họ định xuống tay chế tạo càng nhiều sự kiện thần quái trong biệt thự để áp bách tinh thần Trần Dương Hi.
Vì thế thực mau, Tiểu Thất liền phát hiện biệt thự càng thêm náo nhiệt, ví dự như hiện tại lúc ba người đang ăn cơm chiều, đột nhiên bức tranh treo trên tường tự nhiên rớt xuống. Ba người đang ăn cơm và cả Trần Hoa đang dọn dẹp nhà cửa đều nhìn qua, trên mặt mang theo kinh ngạc.
Thư Liên run rẩy, đè thấp thanh âm mở miệng, “Vì sao bức tranh tự nhiên rơi xuống?”
Lâm Mộ Vân vội vàng an ủi, “Có lẽ vít bị lỏng, đừng tự mình dọa mình nữa.”
Trần Hoa bên cạnh vội vàng mở miệng, “Làm sao thế được, mấy ngày trước dì mới vừa tìm người tu sửa mà. Hơn nữa không biết sao nhưng dạo này dì cứ cảm thấy biệt thự quái quái.”
Tiểu Thất tức khắc cảnh giác, “Làm gì có chỗ nào quái quái đâu! Tuyệt đối không có đồ vật kỳ quái nào vào ở cả, mọi người đừng suy nghĩ nhiều!”
Ba người đang cố gắng xây dựng bầu không khí, “……” Lại bắt đầu suy nghĩ nhiều rồi sao bây giờ?
Ăn cơm chiều xong, ba người trong phòng khách mở TV chơi di động, đột nhiên một tiếng gọi khàn khàn từ trên lầu truyền đến, thanh âm kia như được phát ra từ cổ họng bị cháy một nửa vậy, vô cùng khó nghe mà kêu tên Trần Dương Hi.
Tiểu Thất mạc danh ngẩng đầu, lại không nhìn thấy người đã gọi mình nên quay đầu nhìn xung quanh.
Bên cạnh Lâm Mộ Vân thấy thế mở miệng, “Dương Dương, em đang nhìn gì vậy?”
Tiểu Thất hoài nghi là củ cải dại hoặc ca ca quỷ đang kêu mình nên lập tức điên cuồng lắc đầu, “Không thấy gì cả! Cái gì là cái gì cơ?”
Lâm Mộ Vân vốn đã chuẩn bị tốt lời an ủi, “……”
Nhưng cũng may Trần Dương Hi không làm bọn họ thất vọng, rất mau liền tìm cớ lên lầu như định tự mình đến xem nơi phát ra tiếng hô. Tiểu Thất đi vào lầu hai, phát hiện tiếng gọi ầm ĩ ở tầng trên nên lên tiếp lầu 3, đẩy cửa vào phòng mà nhóm quỷ hằng ngày tụ tập liền gặp được Tiểu Thập đang đấu tranh với ca ca quỷ.
Vóc dáng Tiểu Thập không lớn nhưng dây tua củ cải lại thập phần linh hoạt, cho dù bị nắm chặt trong tay cũng khó đối phó như bạch tuộc vậy. Nó dùng lá cây lôi kéo một đầu tóc dài của ca ca quỷ. Ca ca quỷ lại túm dây tua củ cải của Tiểu Thập, biểu tình hai bên đều phi thường vặn vẹo, hiển nhiên đều dùng sức lực rất lớn. Bỗng nhiên hai ‘người’ quay đầu nhìn về phía cửa, trong mắt là nghi hoặc nhàn nhạt, tựa như đang hỏi ‘có việc gì sao’?
Tiểu Thất nhìn xung quanh một chút, quỷ lưỡi dài và quỷ nát sọ cũng không có ở trong phòng, vì thế xua xua tay, “Không có việc gì, hai người tiếp tục đi.” Nói xong còn tri kỷ đóng cửa lại. Cậu cũng không biết vì sao mà ca ca quỷ mùi cải thìa và Tiểu Thập cứ như nước với lửa. Ca ca quỷ rõ ràng đầu óc không tốt lắm lại có thể tinh chuẩn phát hiện vấn đề để chạy tới tìm cậu cáo trạng, ví dụ như củ cải dại hôm nay lén ăn nhiều hơn một chén đất, hoặc là củ cải dại phun tào nói nơ bướm nào trông quá khó coi.
Tiểu Thất rộng lượng đương nhiên sẽ không để ý vấn đề nhỏ này, chỉ kéo dài thời gian kể chuyện xưa cho Tiểu Thập trước khi mỗi ngày. Tiểu Thập sau khi biết được ngọn nguồn sự tình thì phi thường tức giận, nhưng vì Tiểu Thất đã ra lệnh cấm thương tổn đến ca ca quỷ, hai quỷ cũng chỉ có thể tiến hành mấy hành động thương tổn cấp thấp như nắm tóc, nhổ nước miếng.
Phát hiện không phải Tiểu Thập và ca ca quỷ kêu mình, Tiểu Thất lại đi vào phòng khác tìm quỷ lại thấy một con đang thắt cổ ngủ, một con đang nghiên cứu một trăm loại phương pháp chữa bệnh thường thấy cho cải trắng.
Tiếng gọi ầm ĩ còn quanh quẩn ở lầu 3, Tiểu Thất gãi đầu đi xuống lầu, nếu không phải nhóm quỷ hữu thì là ai ở kêu cậu chứ?
“Sao vậy?” Thấy Trần Dương Hi vẻ mặt hoang mang, Thư Liên giả vờ tò mò hỏi.
“Em nghe thấy có người kêu mình nhưng lại không tìm được người. Mọi người có nghe được không?” Tiểu Thất hoang mang mở miệng.
Hai người chờ chính là hiện tại, Thư Liên lộ ra thần sắc kinh ngạc, “Không có, Mộ Vân nghe thấy gì không?”
Lâm Mộ Vân cũng lắc đầu, “Dương Dương, em có đúng hạn uống thuốc chứ?”
Tiểu Thất ngoan ngoãn gật đầu, “Có mà.”
Lâm Mộ Vân nghe vậy trầm tư một chút, “Không sao, ngày mai anh lại đi hỏi bác sĩ một chút. Không thì trước tiên Dương Dương nghỉ ngơi đi, không chừng do hôm nay quá mệt mỏi thôi.”
Tiểu Thất vui vẻ đồng ý, xoay người lên lầu, đột nhiên củ cải dại bị ném xuống từ lầu 3 trúng ngau ly nước trên bàn trà.
Cho nên ba người liền trơ mắt nhìn ly nước không ai đυ.ng tới lại đột nhiên ngã từ trên bàn trà sau đó nện trên thảm.
Thư Liên và Lâm Mộ Vân nhìn nhau, trong mắt đều là nghi vấn, hình như bọn họ không có thiết kế chi tiết này.
Tiểu Thất thấy thế vội vàng mở miệng, “Đừng nghĩ nhiều, chắc là cái cốc bị trượt thôi, không phải đụng trúng đồ vật kỳ quái gì đâu.”
Thư Liên và Lâm Mộ Vân, “……”
Dưới ánh mắt hoài nghi của hai người, Tiểu Thất duỗi eo, sau đó ngáp một cái rồi rời đi, một bên lên lầu một bên còn nhắc mãi, “Hôm nay tôi quá mệt mỏi rồi, không nhìn thấy gì, cũng không nghe thấy gì hết.”
Tiểu Thập đã bị Tiểu Thất nắm lá cây, sau đó lắc lư lay động mà bị xách lên lầu. Trước khi rời đi, Tiểu Thập thấy cái ly lăn xuống trên mặt đất còn hơi ngượng ngùng, nhanh chóng kéo dài lá cây đỡ ly nước đã đổ lên.
Thư Liên sợ tới mức thét chói tai, Lâm Mộ Vân cũng sợ tới mức bật dậy từ sô pha, nhưng lúc này Trần Dương Hi một bên nhắc mãi ‘tôi không nghe thấy gì hết’, một bên biến mất ở chỗ ngoặt lầu hai.
Phòng khách rơi vào trầm mặc thật lâu, Thư Liên cười gượng dò hỏi, “Mộ Vân, ly nước này thật ra cũng do anh chuẩn bị trước nhỉ?”
Nhìn Thư Liên như sắp hỏng mất, Lâm Mộ Vân nuốt xuống lời phủ định đã đến miệng, hắn gật gật đầu, “Đúng vậy.”
“Làm em sợ muốn chết, lần sau ít nhất anh phải nói cho em một tiếng trước chứ.” Thư Liên vỗ vỗ ngực, trách cứ mà mở miệng.
Không lâu sau, Thư Liên cũng trở về ngủ, lưu lại Lâm Mộ Vân nhìn ly nước phát ngốc. Chẳng lẽ biệt thự thật sự có thứ khác tồn tại sao? Nhưng sau đó hắn hung hăng lắc lắc đầu, vì sao hắn lại nghĩ như vậy chứ, chẳng lẽ hắn cũng điên rồi?
Khẽ cười một tiếng, Lâm Mộ Vân khom lưng nhặt lên ly nước, lần nữa đặt ly nước trên bàn trà, sau đó cũng trở về phòng.
Lúc sau Tiểu Thất bắt đầu cuộc sống sinh hoạt xuất sắc với tiếng bước chân, tiếng cười tiếng khóc của trẻ mới sinh, còn có tiếng gọi ầm ĩ nữa. Nhưng dù vậy, cậu vẫn như cũ ngủ ngon lành, mỗi ngày thần thái sáng láng, trái lại Lâm Mộ Vân và Thư Liên hiển nhiên không quá thích ứng BGM phong phú như thế, chất lượng giấc ngủ thẳng tắp trượt dốc, hơn nữa kết hợp với hoạt động chạy bộ cường độ cao buổi sáng, cả người mắt thường có thể thấy được dần trở nên gầy ốm.
Cho nên khi ngày gặp mặt đến, Tôn Gia Khanh khi nhìn thấy Lâm Mộ Vân mở cửa lập tức lễ phép tiến lên bắt tay, “Xin chào Trần tiên sinh, Tôn mỗ mộ danh mà đến, mong rằng có thể giúp đỡ được ngài. Nhưng tôi cũng không vội mà, ngài có thể trước tiên tĩnh dưỡng thân thể đã.”
Lâm Mộ Vân nở nụ cười cứng đờ, “Bác sĩ Tôn, tôi là Lâm Mộ Vân.”
Tôn Gia Khanh phát hiện mình nhận sai người thì vội vàng xin lỗi, “Xin lỗi, xem ra bệnh tình của người bệnh đã ảnh hưởng rất lớn đến ngài.”
“Mời ngài vào.” Lâm Mộ Vân lộ ra nụ cưởi bất đắc dĩ, sau đó nghênh đón Tôn Gia Khanh vào cửa.
Sau khi vào biệt thự, hai người mới vừa hàn huyên hai câu, Thư Liên từ trên lầu đi xuống, ả treo nụ cười lễ phép tiến lên, “Xin chào bác sĩ Tôn.”
Tôn Gia Khanh đứng lên, bắt tay với Thư Liên, “Chào cô, đã sớm nghe nói đại danh của cô rồi. Thật xin lỗi, tôi còn tưởng Trần Dương Hi là đàn ông.”
Thư Liên: ???
Lâm Mộ Vân vội vàng giải thích, “Vị này là Thư Liên, Dương Dương còn ở trên lầu.”
Tôn Gia Khanh liên tiếp nhận sai người xấu hổ cười, “Xem ra bệnh tình Trần tiên sinh rất nghiêm trọng, thậm chí còn ảnh hưởng đến sinh hoạt của cô Thư đây.”
Thư Liên thở dài, “Đúng vậy, nhưng cho dù khó khăn cấp mấy thì chúng tôi cũng không thể từ bỏ.”
Nghe được lời đáp như vậy, Tôn Gia Khanh có hơi hoang mang về mối quan hệ ba người, nhưng đã liên tiếp nhận sai người nên ông cũng không dò hỏi kỹ càng tỉ mỉ mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, “Trần tiên sinh có ở nhà hay không? Không biết có tiện gặp một lần chứ?”
“Có.” Thư Liên vội vàng mở miệng, trước khi rời khỏi phòng ngủ ả đã cố ý đi nhìn phòng của cậu. Trần Dương Hi đang ở phòng cho khách trên lầu ba cầm quyển sách lầm bầm lầu bầu, lúc này đúng là cơ hội tốt để cho bác sĩ tâm lý thấy, “Để tôi dẫn ngài lên đi.”
Tôn Gia Khanh tất nhiên đồng ý, theo Thư Liên và Lâm Mộ Vân lên lầu. Trong quá trình lên lầu, Thư Liên còn dùng thanh âm lo lắng nói, “Trạng thái hiện tại của Trần tiên sinh không tốt lắm, luôn hoài nghi biệt thự có đồ vật không sạch sẽ gì đó, còn thường xuyên gặp ảo giác, gần đây hình như càng nghiêm trọng, bắt đầu cột nơ bướm khắp nhà……”
“Cô Thư.” Tôn Gia Khanh đánh gãy lời Thư Liên.
“Sao vậy?” Thư Liên cười mở miệng.
“Thường thì trước khi tôi gặp người bệnh cũng sẽ tkhông tìm hiểu về người bệnh thông qua bất cứ phương thức gì. Tình hình cụ thể của bệnh tình thì xin để tôi nói chuyện với người bệnh rồi hẵng thảo luận sau.” Tôn Gia Khanh tiếp tục nói, “Bệnh về tâm thần không giống những bệnh khác, có tính chủ quan nhất định, hy vọng cô hiểu cho.”
Nụ cười của Thư Liên không khỏi cứng đờ, ả cũng từng nghe đến vài thói quen cổ quái của Tôn Gia Khanh nhưng không ngờ lại trực tiếp như vậy. Thân là một bác sĩ tâm lý nhưng xem ra EQ cũng không cao lắm.
“Bác sĩ Tôn đừng để ý, Tiểu Thư cũng vì sốt ruột mà thôi.” Thấy không khí dần trở nên tẻ ngắt, Lâm Mộ Vân vội vàng bổ cứu.
Cuối cùng, ba người vẫn lên lầu 3 trong bầu không khí xấu hổ, vừa đến trước cửa liền nghe được động tĩnh bên trong.
“Đúng rồi! Không sai! Tới câu tiếp theo, nhiệt độ thích hợp để cải thìa sinh trưởng là bao nhiêu? Bắt đầu!”
“Tuyển thủ số một xin hãy trả lời!”
“Đúng vậy! Là 5 đến 25 độ, thêm một điểm!”
“Bạn học củ cải dại, đừng vuốt chân mình nữa!”
“Vuốt râu cũng không được! Có vấn thì giơ lá cây, đừng nắm tóc bạn học Bạch!”
Tình huống sau cánh cửa dường như thập phần náo nhiệt, nhưng từ đầu đến cuối đều chỉ có tiếng của một mình Trần Dương Hi.
Ba người ngoài cửa, “……”
Tôn Gia Khanh còn tương đối bình tĩnh, giơ tay gõ gõ cửa. Bên trong cánh cửa an tĩnh một lát, sau đó truyền đến thanh âm mời vào. Đẩy cửa ra, trong phòng quả nhiên chỉ có một mình Trần Dương Hi, biểu tình Tôn Gia Khanh như thường, ông tiến lên tự giới thiệu.
Lần này rốt cuộc cũng nhận đúng người rồi, Tiểu Thất lễ phép bắt tay với người ta, sau đó tò mò hỏi, “Ông chính là bác sĩ tâm lý xem bệnh cho tôi sao?”
“Đúng vậy, nhưng cậu cũng có thể xem tôi là người tới tìm sự giúp đỡ từ cậu.” Tôn Gia Khanh mở miệng, “Cậu muốn trước tiên tâm chuyện của cậu hay là muốn nghe tôi tâm sự chuyện của tôi?”
Tiểu Thất vừa muốn mở miệng, củ cải dại bên cạnh liền bắt đầu điên cuồng vây quanh cậu, “Có sinh ý tới cửa! Bàn giá cả trước đã! Bàn giá!”
Vì thế, Tiểu Thất mở miệng, “Trước tiên chúng ta tâm sự về giá cả đi.”
Tôn Gia Khanh, “……”
Lâm Mộ Vân và Thư Liên, “……”
“Được rồi.” Sau vài giây dại ra ngắn ngủi, Tôn Gia Khanh mở miệng, “Không biết Trần tiên sinh định giá như thế nào?” Ông có nghe đến tiêu chuẩn thu phí của nhà ngoại cảm, tiền mình gom góp nhiều năm hẳn là vẫn trả nổi.
“Hai bắp cải thìa, không sửa!” Ngữ khí Tiểu Thất rất kiên định.
Tiểu Thập đang nhảy lên đột nhiên ngã lăn ra mặt đất, dây tua củ cải đều héo hết, sau đó nó đột nhiên nhảy dựng lên, “Trong mắt cậu chỉ có cải thìa thôi hả!”
Tròng mắt Tiểu Thất xoay chuyển, “Lại thêm hai bắp củ cải!”
Tôn Gia Khanh, “……” Xem ra hôm nay mình chỉ tới xem bệnh thôi.
Thư Liên thiếu chút nữa cười ra tiếng, đây là Trần Dương Hi tự mình lật xe, không bị xem là kẻ tâm thần mới là lạ. Lâm Mộ Vân hiển nhiên cũng cùng ý tưởng, cho nên lúc Tôn Gia Khanh đưa ra đề nghị cùng Trần Dương Hi đơn độc tâm sự, hai người cũng vui vẻ đồng ý, thống khoái rời khỏi phòng, dù sao nếu bọn họ muốn nhìn thì cũng có thể xem máy theo dõi.
Trong phòng, hai người đạt thành nhất trí về vấn đề thu phí, lúc này mới bắt đầu nói chuyện chính sự.
“Trần tiên sinh muốn nói chuyện của cậu chứ?” Tôn Gia Khanh dò hỏi.
“Tôi?” Tiểu Thất vừa định nói mình không có việc gì cả, trong đầu liền truyền đến lời nhắc nhở của 5000 về cốt truyện, yêu cầu phối hợp với bác sĩ tâm lý hoàn thành cố vấn tâm lý, “Vấn đề của tôi có hơi nhiều. Tôi hoài nghi cải thìa trên ban công có một cái đã thành tinh, đôi khi có thể nghe được tiếng cười, mấy ngày gần đây còn học được cách gọi tên tôi……”
Tôn Gia Khanh kiên nhẫn lắng nghe, sau đó không khỏi cảm thấy kỳ quái. Từ lời tự thuật của Trần Dương Hi có thể thấy tư duy cậu khá rõ ràng, logic lưu loát, hơn nữa trạng thái cả người nhìn qua còn bình thường hơn nhiều so với hai người dưới lầu. Nhưng nội dung sao càng nghe càng thấy huyền huyễn, hiển nhiên không thuộc về phạm vi bình thường.
“Trên cơ bản có nhiêu đó á.” Nghe lời nhắc nhở đã hoàn thành điểm cốt truyện trong đầu, Tiểu Thất dừng nói, bưng ly nước bên cạnh lên uống một ngụm. Nãy giờ nói nhiều như vậy, sên sắp chết khát luôn, “Được rồi, ông có thể bắt đầu nói chuyện của mình.”
Kết thúc vô cùng đột ngột, nhân vật chính cũng đột nhiên thay đổi, Tôn Gia Khanh thiếu chút nữa không kịp phản ứng. Ngẩng đầu nhìn Trần Dương Hi đã chuẩn bị tốt để lắng nghe, Tôn Gia Khanh cũng bắt đầu kể lại chuyện của ông. Sự tình tuy rằng khiến người vô cùng bi thương nhưng kỳ thật cũng không phức tạp, chính là khi vợ ông trên đường về nhà sau khi đón con đã xảy ra tai nạn xe cộ.
Nhưng điều khiến ông không thể buông xuống là ngày đó vốn phải là ông đi đón con nhưng lại vì hai người cãi nhau nên khi hai mẹ con chậm chạp không về nhà, ông tất nhiên cũng cho rằng hai người đến nhà ông bà ở.
Báo cáo khám nghiệm tử thi sau đó cho thấy vợ ông chết do mất máu quá nhiều, quá trình tử vong kéo dài trong thống khổ, mà con ông không hiểu ra sao lại mất tích, đến bây giờ cũng vẫn không rõ tung tích.