Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Úy Lam thần thái sáng láng tỉnh lại, nhớ lại cảm giác mỹ mãn hôm qua khi được kể chuyện xưa, vẻ mặt hạnh phúc rời giường đi đánh răng, lại phát ra một tiếng cảm thán với hệ thống, “Đáng tiếc là nhân loại bận quá, bọn họ đều phải có việc phải đi, nhìn mấy gương mặt biến sắc kia thì chắc hẳn đang gấp gáp lắm. Cơ mà, hôm qua cậu thức nguyên đêm luôn hả?”
Hệ thống tức khắc nghiến răng nghiến lợi, 【 Còn không phải bởi vì lúc người khác đều đi hết rồi, còn một mình tôi ở lại nghe chuyện xưa của cậu hả! 】
【 Không cần cảm ơn tui đâu. Lúc tui kể chuyện xưa chẳng phải cậu vẫn luôn cẩn trọng lắng nghe sao, thỉnh thoảng còn “lập cập” phụ họa theo nữa mà. Tất nhiên tui không thể phụ lòng cậu rồi. 】
Hệ thống tức khắc nghẹn lại. Má ơi, sao ký chủ này mỗi lần mở miệng lời nói đều rất đúng mực nhưng khi nghe xong lại thấy muốn tăng huyết áp luôn vậy?
Nhớ đến những chuyện xưa chân thật như sắp xảy ra trên người bọn họ, hệ thống lại không khỏi run lập cập, 【 Ngoại trừ kể chuyện xưa thì cậu còn sở thích khác không? 】
Lục Úy Lam kéo màn cửa sang một bên để lộ mặt trời ấm áp, nghe thấy lời này liền tự hỏi một chút, 【 Còn có đồ ăn, xoát xác, hóng chuyện nữa.】
Hệ thống tức khắc nhẹ nhàng thở ra, cũng may mấy cái sở thích còn lại cũng không khủng bố như vậy. Nhưng mà xoát xác là cái gì, xoát cái gì xác cơ?
【 Xoát xác hả? Xoát xác chính là quét tước phòng á. 】 Vừa nói liền làm, Lục Úy Lam đã bắt tay thu dọn xung quanh rồi.
Hệ thống vừa lòng không thôi, sở thích này không tồi, nhưng chờ đến khi Tiểu Thất quét tước xong phòng, 6362 mới hậu tri hậu giác mà sợ hãi kêu một tiếng, 【 Ủa không đúng! Rõ ràng lúc đó tôi không có hỏi cậu xoát xác là gì mà? Làm sao cậu biết được? 】
Ngẫm lại tình cảnh mình gặp được ký chủ, lúc ấy ở thời không hỗn loạn thật vất vả mới bắt được một linh hồn nên cũng không cẩn thận dò hỏi đã lừa tới trói định luôn. Kết quả không bao lâu sau, nó đầu tiên là không cách nào đọc được suy nghĩ của ký chủ, hiện giờ ngược lại bị ký chủ đọc được suy nghĩ… Không lẽ nó đã trói định trúng người nào đó quá quỷ dị sao? Nghĩ đến đây, 6362 nhịn không được lại bắt đầu run lập cập.
Lục Úy Lam vừa ngâm nga vừa đi xuống lầu, 【 Cậu có hỏi mà, nên tui mới nghe được đó. Hay là cậu quên mất rồi? 】
Tiếng lập cập của 6362 hơi khựng lại, 【 Tôi hỏi hả? 】
【 Nói hươu nói vịt, nếu không sao tui biết được chứ. 】
Sau vài phút ngắn ngủi tự hoài nghi mình, 6362 nhanh chóng tiếp nhận lời giải thích này, 【 Nếu vậy chắc là tôi có nói thật. Cơ mà cậu có lỗi chính tả kìa. 】
【 À, tui văn hóa không cao nên cũng không có đi học nhiều. Cậu đừng để đến chữ vịt kia. 】 Lục Úy Lam nhếch miệng lộ ra một nụ cười tươi như hoa, tràn ngập ánh mặt trời và sự thuyết phục.
6362 tức khắc cũng không so đo công năng cảnh sát bắt lỗi chính tả nữa, nó cũng tỏ vẻ mình là một hệ thống thập phần khoan dung, cũng không yêu cầu ký chủ phải có văn hóa đâu. Nói giỡn gì vậy, nhiệm vụ này chẳng có ma nào làm hết, còn dám đòi bằng cấp à?
【 Từ từ đã, cậu đang đi đâu vậy? 】
【 Đến trường học á. Tui chính là con ngoan trò giỏi nỗ lực đi học tiến lên, cũng để sau này không đọc sai thành ngữ nữa. 】 Ngữ khí chân thành muốn sửa lỗi sai của Tiểu Thất khiến hệ thống không khỏi vui mừng.
Trò chuyện kết thúc, thiếu gia ăn chơi trác táng mở cửa xe thể đang đậu trước trường học, nhưng vừa đến cổng trường đã cảm nhận được mọi người trong tối ngoài sáng nhìn mình chăm chú, có không ít người trong mắt đều là vui sướиɠ chói lọi khi người gặp họa. Thậm chí cũng có vài nhân loại vô cùng quen mắt đứng chờ sẵn, đây đúng là người ngày thường có quan hệ với Lục Úy Lam.
Lục Úy Lam trước giờ luôn kiêu ngạo tất nhiên không biết gì là chột dạ cả, điều này khiến đại bộ phận người ngang ngược kia sinh ra một tia chần chờ, hoài nghi không biết tin tức mình nghe được có sai không. Đương nhiên cũng có một số người đã sớm gấp không chờ nổi, vừa thấy xe của Lục Úy Lam liền tiến lên ngăn người ở cổng trường, hấp dẫn một làn sóng ánh mắt từ người khác.
Một người đàn ông tóc vàng cầm đầu đi đến bên cạnh xe mở miệng, ngữ điệu khiến người khác vô cùng không thoải mái, “Đây không phải là Lục nhị thiếu sao? Nghe nói mày sắp bị trục xuất gia môn rồi nhỉ, à không đúng, nghe nói mày cũng không phải người Lục gia, mà là người Túc gia hả? Vậy thật đúng là khéo quá, Túc gia thì tao thật cũng có hiểu biết một chút. Lục nhị thiếu biết Túc gia hiện tại đang làm gì không?”
Nói xong như sợ Lục Úy Lam muốn trốn tránh, tóc vàng cố tình phóng đại thanh âm, “Túc gia à… chính là trồng trọt và nuôi heo đó. Thật tốt quá, sau này Lục nhị thiếu trở về Túc gia không cần lo lắng phải đói chết nữa, chỉ cần dựa vào trồng trọt nuôi heo cũng có thể miễn cưỡng sống qua ngày rồi!”
Vốn dĩ Tiểu Thất không có gì biểu tình, nhưng khi nghe được hai chữ làm ruộng, đôi mắt bỗng nhiên sáng lòe lòe như đèn pha. Túc gia vậy mà lại làm ruộng nuôi heo? Còn có chuyện tốt vậy sao? Tuy rằng cậu chưa từng nuôi heo bao giờ, nhưng có nuôi củ cải nha, còn nuôi đến trắng trẻo mập mạp nữa. Như thế suy ra, nuôi heo hẳn cũng không khó, đã vậy còn có thể kiếm ra tiền, ngày tháng trôi qua thật là tươi đẹp á!
Những người khác cũng vô cùng chờ mong đến giờ khắc này, đến khi tiếng nói nam nhân vừa dứt, xung quanh lập tức cười vang một mảnh, nếu có thể nhìn thấy Lục Úy Lam bị chọc giận đến đầy mặt đỏ bừng, mọi người càng cảm thấy khoái trá trong lòng.
6362 lại cực kỳ nhạy bén, vội vàng đến lời Tiểu Thất đã hỏi lúc trước, 【 Này cậu đang nghĩ cái gì vậy? Có phải cậu muốn đi làm ruộng không? Cậu không muốn diễn tiếp cốt truyện hả? 】
【 Suy nghĩ vớ vẩn gì đấy, bộ tui là loại người này sao? 】 Một bên chân thành trấn an hệ thống, Tiểu Thất một bên suy tư xem phải làm thế nào mới có thể trở lại Túc gia.
6362 nghe lời này liền thoáng trấn định, 【 Cũng đúng, hiện giờ nếu muốn heo thì cũng phải là sinh viên, phải chờ đến khi cậu tốt nghiệp đại học rồi mới nói. 】
Tiểu Thất “……”
Trầm mặc hồi lâu, Tiểu Thất móc di động ra yên lặng tìm xem nuôi heo cần có bằng cấp nào, khi tìm ra thêm một đống tin tức về việc sinh viên phải tốt nghiệp rồi mới đượcvề nhà nuôi heo, lại yên lặng buông di động, ngữ khí càng thêm chân thành, 【 Đúng vậy, đúng vậy! Tui chính là con ngoan trò giỏi với lòng nhiệt tình yêu mến học tập. 】
Nhìn đống người vây quanh trước cổng trường, tóc vàng cuối cùng cũng cảm thấy mỹ mãn, “Cố lên nha, Lục nhị thiếu. Biết đâu chừng ngày nào đó tao sẽ ăn trúng heo mày nuôi đấy! Có phải vậy không, Túc nhị thiếu?”
Tiểu Thất nhìn nhìn tóc vàng, “Tôi sợ cỡ như anh cũng ăn không nổi thịt heo tôi bán đâu.”
Kết quả những lời này dường như lại chọc tới chỗ nào của tóc vàng, gã cười đến mức thiếu chút nữa tắt thở, nói chuyện cũng đứt quãng, “Ha ha ha ha! Mấy người….Nghe không…… Ha ha ha, sợ ta…… Ăn không nổi…… Ha ha ha…… Để bố mày chờ xem…… Ngày kia…… Ha ha ha……”
“Thịt heo không có, nhưng khói xe thì không ít đâu, ăn cho lòi bản họng đi này!” Nói xong, Tiểu Thất kiêu ngạo giơ ngón giữa với tóc vàng, sau đó đạp chân ga rời đi, để lại tóc vàng bị khói xe phun đến mù mắt đang dậm chân tức giận.
“Để tao chống mắt lên xem mày còn có thể đắc ý được bao lâu!” Tóc vàng vẫn không cam lòng mất mặt mà lớn tiếng ồn ào rồi mới căm giận rời đi.
Mọi người ở cổng trường cảm thấy đã không còn náo nhiệt gì để xem nữa nên cũng chậm rãi tan đi, duy chỉ có một người đang mỹ mãn thu hồi di động, bắt đầu gọi điện thoại tranh công, sau khi nhận được tiền thì vui vẻ gửi đoạn video sang.
Lục Minh Tư sau khi nhận được video thì nhìn chằm chằm thiếu niên vẫn như cũ kiêu ngạo trong màn hình, ánh mắt nồng đậm hận ý. Đời trước chính là cái tên phế vật không có tài cáng này suốt ngày áp chế gã, khiến gã thân là nhị thiếu Lục gia lại sống như một thế thân. Đời này được làm lại từ đầu, gã muốn xoay ngược vận mệnh lại để Lục Úy Lam trở thành cái bóng của gã.
Trong video, thiếu niên tóc xanh tiêu sái rời đi, Lục Minh Tư cau mày tắt đi video, đời trước gã luôn không hiểu tại sao mình lại thua cái tên phế vật này.
Mãi cho đến một khắc trước khi chết đi kia nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của cha mẹ, gã mới bừng tỉnh hiểu được, Lục gia không cần người thừa kế ưu tú thứ hai nào cả, bởi vì Lục Hành Chỉ đã đủ ưu tú rồi, Lục Hiếu Chi và Trình Nhiên cần chính là một đứa con hay ỷ lại vào bọn họ. Lục Hành Chỉ cần là một đứa em trai nghịch ngợm gây sự lại tràn ngập kính ngưỡng đối với hắn.
Mà gã đời trước đột nhiên trở lại Lục gia liền nóng lòng muốn triển lãm sự ưu tú của mình, luôn muốn qua mặt Lục Úy Lam như một tên hề nhảy nhót, cuối cùng lại thành cái bóng sau lưng Lục Úy Lam.
Nghĩ đến đây, Lục Minh Tư theo bản năng nắm chặt bàn tay, cố gắng hít sâu vài lần mới bình tĩnh trở lại. Ở Lục gia, giữa Lục Úy Lam và Lục Minh Tư chắc chắn chỉ có thể có một người được đứng dưới ánh mặt trời, mà người thua lúc này tuyệt đối không phải gã. Gã sẽ không nóng vội, mà từng chút như tằm ăn rỗi mà gặm nhấm tâm trí người khác, từng chút đạp Lục Úy Lam dưới chân, lại từng chút biến Lục Úy Lam thành cái bóng của gã, cả đời chỉ có thể sống như một thế thân.
Ngẫm lại thiên la địa võng mình đã bày ra, Lục Minh Tư mới thư thái cười. Một đời này, gã muốn Lục Úy Lam ngã gục trên mặt đất, thật muốn nhìn xem giữa gã và Lục Úy Lam một thân bùn lầy hư thối dơ bẩn, Lục gia có còn đưa ra lựa chọn như đời trước hay không.
Trong trường học, sau khi đã biết được nuôi heo cũng phải cần văn bằng đại học, Tiểu Thất vô cùng nghiêm túc nghe giảng ghi bài khiến thầy cô và cả học sinh khác liên tục nhìn cậu, suy nghĩ xem rốt cuộc Lục nhị thiếu bị cái gì kí©h thí©ɧ mà đột nhiên nhiệt tình yêu thương học tập như thế.
Bản thân Tiểu Thất cũng thật buồn rầu, cậu phát hiện mình tuy rằng không tới nỗi thất học vậy mà không hiểu nổi trong sách giáo khoa đang giảng giải gì hết, chỉ có thể sử dụng thiên phú vụng về đã gặp là không thể quên mà ghi nhớ nội dung sách trước rồi sau này xem kỹ lại hơn. Lúc rảnh rỗi còn thường kể vài chuyện xưa cho hệ thống 6362.
Tiểu Thất: 【Bên cửa sổ có người vẫn luôn đếm số đúng không? 】
6362: 【 Có, nhưng mà lớp nhiều người thế này, hắn đếm tới đếm lui cũng vài lần luôn rồi, cũng không biết đang đếm gì nữa. 】
Tiểu Thất: 【 Hắn đang đếm nguyên liệu nấu ăn và thực đơn á. 】
6362: 【 Hả? 】
Ba phút sau, 6362 bắt đầu run lập cập. Bởi vì nó thấy cái “người” ngoài cửa sổ kia dường như chỉ đếm thì không đã ghiền, cổ hắn bắt đầu duỗi dài như thân rắn tiến vào phòng học, lặng yên ngửi ngửi từng người, thậm chí còn bình phẩm xem người nào ngon, người nào không ngon.
6362 lông tơ dựng đứng, bắt đầu phát huy cái đầu nhỏ không quá linh động của mình. Nó nghĩ, mình chỉ là một hệ thống sơ cấp sao lại có thể thấy quỷ chứ? Chẳng lẽ chính mình là một hệ thống có mắt Âm Dương hả? Hay là đi tìm tổ thần quái hỏi thăm một chút đây?
Chờ 6362 thật vất vả mới bình tĩnh được, Tiểu Thất lại bắt đầu đếm đếm, 【 Một, hai, ba, bốn……】
6362 không hiểu ra sao, trực giác bảo nó không nên hỏi, nhưng nó vẫn không nhịn mà hiếu kỳ, 【 Cậu đang đếm gì vậy? 】
【 Tui cũng đang đếm nguyên liệu nấu ăn và thực đơn á. 】 Tiểu Thất nhếch miệng cười, phá lệ tươi như hoa.
6362 nhìn ra ngoài, phát hiện trên cửa sổ lại có thêm không ít “người” bò lại đây, tức khắc lại bắt đầu run lập cập.
Hệ thống thật cẩn thận dò hỏi, 【 Vậy cổ cậu có thể đột nhiên dài ra không? 】
Tiểu Thất sửng sốt, trầm mặc trong một chớp mắt, 6362 tức khắc luống cuống, không lẽ nó đã trói định trúng một người kỳ dị quỷ quái nào đó hả? 【 Sao cậu không trả lời? 】
Tiểu Thất ngoan ngoãn trả lời, 【 Làm sao có thể chứ. Tui hiện tại là người mà, cậu xem có nhân loại nào lại có năng lực này đâu? 】
6362 nhẹ nhàng thở ra, kết quả ký chủ lại tiếp tục đếm đếm trong đầu, 6362 vô pháp khống chế mà nhìn ra ngoài cửa sổ, tức khắc lại bắt đầu lập cà lập cập.
Trong tiếng lập cập có tiết tấu của hệ thống, Tiểu Thất cảm thấy vô cùng mỹ mãn, đồng thời thấy nội dung mà thầy giáo đang giảng cũng sinh động hơn không ít.