Chương 1: Tôi yêu anh là tôi sai?

Cạch!

Cửa phòng bị đẩy ra, một người nam nhân thân hình to lớn khoác trên người một bộ tây trang, mày kiếm, mũi cao, đôi mắt sắc nhọn, dáng người cao to, chuẩn hình tam giác ngược tiến vào trong. Trên bàn ăn trong phòng đồ đã được cấp đầy đủ, ngồi trên ghế phía kia bàn là một cái mỹ lệ xinh đẹp thiếu niên, mái tóc vàng rực, làn da trắng tựa bạch ngọc, mũi cao, mắt hơi hẹp dài, đuôi mắt hơi nhếch lên trên, đặc biết là kia đôi đồng tử màu đỏ, là màu đỏ thuần của máu. Thiếu niên có vẻ đẹp rực rỡ như ánh mặt trời, tựa như một đoá hoa hồng nở rộ khiến người khác không thể không để ý.

Nghe được tiếng mở cửa thiếu niên ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp rực rỡ lúc này đây trông có hơi nhợt nhạt, ánh mắt có điểm u buồn nhìn người đàn ông ở cửa.

“Anh về rồi à, sao hôm nay về trễ vậy, có hay không công ty có việc gì?” Ngữ khí trầm thấp đều đều, nghe có một tia tự giễu. Bản thân cậu biết nguyên nhân vì sao anh ta về trễ, nhưng cậu vẫn như thường hỏi.

“Lạc An hôm nay em ấy bị một vài người chặn đánh bị thương, là cậu làm?” Người đàn ông sắc mặt lạnh lùng, giọng nói có điểm lạnh, câu cuối hơi nâng cao âm liếc nhìn người trước mặt, như là hỏi nhưng thật ra là khẳng định.

Vu Ngạn ngồi trên ghế nhìn Cố Thần đang đứng đối diện cách một bàn ăn rồi lại rũ xuống, môi khẽ nhấp.

“Cậu ta nói với anh như vậy? Nói là tôi kêu người đánh cậu ta?” Giọng nói đều đều có điểm nghe không rõ cảm xúc.

“Vu Ngạn!” Cố Thần lớn tiếng quát lên. “Lạc An không có nói với tôi như vậy, chỉ có cậu tự suy bụng ta ra bụng người thôi. Là tôi có lỗi với cậu, An An em ấy không có làm gì cậu cả, cậu đừng có hãm hại em ấy nữa” hắn nói lớn nghe thập phần tức giận.

Vu Ngạn nghe xong, nội tâm cảm thấy tức giận bùng nổ đến nơi, bất quá vẫn kìm nén lại, cậu ngẩng đầu lên nhìn thẳng mặt Cố Thần.

“Tôi tìm người hại hắn? Nực cười! anh cũng không xem xem tôi có rảnh hay không mà làm cái chuyện này? Cố Thần trong mắt anh tôi là người như vậy sao?” Cậu nói lúc này có điểm lớn, nghe ra được một tia tức giận.

“Cậu không làm vậy thì ai làm? Trong lòng cậu hẳn tự biết đi, đừng có trang ở trước mặt tôi! Tôi nói rồi, người có lỗi với cậu là tôi, Lạc An em ấy không có làm chuyện gì có lỗi với cậu, đừng tìm đến làm phiền em ấy, em ấy không liên quan đến chuyện giữa tôi và cậu.”giọng nói lớn tiếng, thập phần tức giận mang theo chất vấn.

“Ha” Vu Ngạn nghe hắn nói xong cười lạnh một cái. “Cố Thần anh cũng biết anh có lỗi với tôi sao? Anh nói cậu ta vô tội vậy tôi có tội gì để anh đối xử với tôi như vậy? là tôi yêu anh nên tình cảm của tôi đáng bị anh mang ra đùa giỡn sao? Tôi đã nói tôi không có làm gì cậu ta nhưng anh cứ một hai chất vấn tôi. Cố Thần anh ngẫm lại xem Lạc An cậu ta vô tội vậy thì Vu Ngạn tôi có tội sao?”.

Cố Thần nghe lời này xong cứng người một cái nhưng tưởng đến khi nãy Lạc An tên người bị thương, khuôn mặt sợ hãi ẩm ướt nước mắt lại nháy mắt tức giận lên quát.

“Vu Ngạn cậu thôi đi! Đúng là tôi có lỗi với cậu nhưng Lạc An không có lỗi, cậu có thể hay không đừng mang người vô tội kéo vào, con người cậu đúng là ích kỷ, vô cớ gây rối lại còn độc ác. Tôi cảnh cáo cậu lần cuối cùng tốt nhất cậu nên yên phận nếu để tôi biết cậu còn tìm cách hại An An nữa thì cậu đừng mong sống ổn. Bây giờ An An còn nằm trong viện, tôi phải vào thăm em ấy, cậu nên nhớ lời cảnh cáo của tôi.” Nói song liền quay người rời đi.

Vu Ngạn ngồi trong phòng nhìn bóng người rời đi cậu đưa tay lên che mắt lại cười khổ.

Ha, ích kỷ, vô cớ gây rối lại còn độc ác….sao?. Hoá ra trong mắt anh tôi lại là người như vậy, ha ha.

Một năm trước Vu Ngạn đến thành phố S, cậu gặp Cố Thần ở một toà nhà, lúc đó cậu thấy người nam nhân này diện mạo đẹp, rất có khí chất, nhưng điều khiến cậu chú ý là người này toát ra một cổ khí hùng mạnh, điều đó như khiến người khác có thể dựa vào. Cậu thích Cố Thần từ lần gặp đó, sau cậu chủ động tìm hiểu và theo đuổi anh ta, Cố Thần khi cậu thổ lộ cũng đáp ứng. Cậu chuyển đến nhà Cố Thần ở, nhưng Cố Thần lại yêu cầu hai người ngủ phòng riêng lấy lý do là để tập trung làm công việc, Vu Ngạn không để ý điều đó, cậu ở nhà nấu cơm cho anh ta, Cố Thần lại ít về, đôi khi về lại về rất khuya, hắn nói do công ty có nhiều việc cần xử lý, Vu Ngạn cũng không nói gì. Cậu và Cố Thần đi ra ngoài khi hắn lại không nắm tay cậu, thậm chí đi cách rất xa, cậu biết hắn không muốn để người ngoài biết quan hệ của hai người nhưng cậu cũng không nói. Một lần nọ cậu vô tình nhìn đến một khung ảnh, trong ảnh chụp Cố Thần cùng một thiếu niên diện mạo thanh tú, mái tóc xanh nhạt, mắt to tròn, làn da trắng nõn, dưới khung ảnh còn có một dòng chữ “Rất nhớ em An An” Xem xong ảnh cậu liền cất vào chỗ cũ như không có chuyện gì. Nguyên lai hắn đem cậu đương thế thân a, bất quá cậu cũng không nói, Vu Ngạn thật ra phía trước đã biết hắn không thích mình nhưng không nghĩ tới mình lại bị đem làm thế thân, cậu biết này là một cái vỏ bọc giả tạo nhưng cậu chấp nhận điều đó, cậu chấp nhận sống trong vỏ bọc giả tạo này.

Cho đến một ngày, bạch nguyệt quang trong lòng Cố Thần đột nhiên về nước. Một người trước nay bận trăm công ngàn việc như Cố Thần không có quá thời gian về dùng cơm với cậu liền chỉ nhận một cuộc điện thoại liền đi ngay, có lần cậu vào phòng muốn cấp anh ta đồ ăn, anh ta lấy lý do bận việc không có thời gian ăn ấy vậy mà sau khi nhận một cuộc điện thoại, mặt anh ta hiếm khi lộ ra vẻ ôn nhu rồi liền đứng lên khoác áo đi ngay, hắn dường như không để ý cảm xúc của cậu, hoặc là nói hắn không quan tâm đến thì đúng hơn.

Vu Ngạn lúc này đây đã biết liền vỏ bộc bấy lâu nay sắp rách rồi, cậu không thê lừa dối bản thân mình nữa, cậu nghĩ nếu Cố Thần mở lời cậu sẽ đi, không làm khổ mình cũng không làm người khác khinh thường mình.

Nhưng mà cái kia bạch nguyệt quang của Cố Thần – Lạc An hắn không phải như bề ngoài là một đoá bạch liên hoa thuần khiết thiện lương vô tội mà thật chất là một đoá hắc liên hoa, hắn ta nhiều lần hướng Cố Thần nói Vu Ngạn hãm hại hắn, Cố Thần vậy mà tìn lời liền xoay qua chất vấn cậu, mỗi lần như vậy cậu đều giải thích nói chính mình không làm, nhưng Cố Thần một hai đều nói là cậu làm, Vu Ngạn nhiều lần giải thích nhưng hắn không tin, dần dần cậu cũng không muốn giải thích quá nữa, liền hôm nay hắn cũng không phải lần đầu tiên.

Nhìn bóng người biến mất sau Vu Ngạn cúi xuống nhìn những món ăn, cậu cấp chình mình ăn, đồ ăn đã sắp nguội rồi. Ăn xong cậu dọn dẹp rồi tiến lên phòng cấp chính mình ngủ.

Sáng hôm sau.

Vu Ngạn ngồi trên sô pha xem điện thoại bổng cửa mở ra, nhìn ra đến Cố Thần trở về nhưng trên tay còn bế ngang Lạc An, hắn vẻ mặt ôn nhu nhìn người trong lòng, Lạc An ở hắn bế khuôn mặt ửng đỏ lên cúi đầu. Vào cửa Lạc An nhìn đến ngồi trên ghế xem điện thoại Vu Ngạn sau liền lộ ra bộ dáng sợ hãi. Cố Thần nhìn thấy vậy sắc mặt liền trầm xuống, quay sang liếc mắt Vu Ngạn một cái “Lạc An từ hôm nay sẽ sống ở đây, cậu đi chuẩn bị bữa sáng đi, bác sĩ nói em ấy cần hảo hảo nghỉ ngơi.” Ngữ điệu đều đều ra lệnh.

Vu Ngạn nghe hắn nói xong đầu cũng lười ngẩng lên trả lời “Ừ, biết rồi” ngữ khí bình ổn. Xong Vu Ngạn đứng lên hướng phòng bếp đi vào.

Cố Thần nhìn người tiến vào phòng bếp khi không hiểu sao đối với thái độ bình đạm của Vu Ngạn trong lòng nổi lên một tia khó chịu, mày hơi nhíu lại.

“Thần…Thần ca ca, anh để em ngồi lên ghế đi.” Giọng nói nho nhỏ hơi thấp thỏm thật cẩn thận nhìn Cố Thần.

“Được” Cố Thần bị gọi tỉnh lại, nhìn người trong lòng gương mặt liền trở nên ôn nhu nở một nụ cười diệu dàng.

Vu Ngạn từ phòng bếp đi ra nhìn thấy một màn này cũng không nói gì, bình bình đạm đạm bày bố đồ ăn lên bàn rồi ngồi xuống dùng bữa.

Suốt một bữa ăn Cố Thần ôn ôn nhu nhu cấp thức ăn vào chén cho Lạc An. Vu Ngạn suốt buổi tập trung ăn, đôi khi lướt lướt điện thoại xem một chút. Cố Thần lâu lâu hướng mắt nhìn Vu Ngạn chút, thấy hắn một bộ bình tĩnh không để ý sự liền tâm mạc danh nổi lên khó chịu. Lạc An cả buổi hưởng thụ sự ôn nhu chăm sóc của Cố Thần, cúi đầu tập trung ăn nhưng tong mắt hiện lên một tia ác độc. Hắn năm đó rời đi là vì quen biết một nam nhân gia cảnh hảo, bất quá sau lại biết được xuất thân của Cố Thần tâm lại khó chịu liền chia tay bạn trai cấp tóc trở về nước. Hắn về nước thời điểm điều tra thấy Cố Thần đang ở cùng một người nam nhân khác tâm hiện lên một tia ghen ghét, hắn tưởng người của hắn mà cũng có kẻ dám cướp. Sau lại biết được Cố Thần chỉ xem kẻ đó là thế thân của mình liền hiện lên một tia đắc ý, nam nhân của hắn vẫn là nam nhân của hắn, kẻ nào muốn cướp cũng không được. Hắn bắt đầu tiếp cận Cố Thần rồi lại kể rằng năm xưa mình đi là vì nghĩ gia cảnh của Lạc gia không xứng với Cố gia, hắn không xứng với một người ưu tú như Cố Thần, nói nói còn khóc đến lê hoa đái vũ một bộ đáng thương vô cùng. Quả nhiên Cố Thần liền tin tưởng hắn, Lạc An bắt đầu tìm cách hãm hại Vu Ngạn, hắn tự cấp chính mình bị thương rồi dẫn dắt Cố Thần hoài nghi Vu Ngạn, Cố Thần thật sự tin lời hắn nói, xoay qua chất vấn Vu Ngạn. Nhưng mà Lạc An không nghỉ sẽ dễ dàng như vậy tha cho Vu Ngạn.Ha! Dám hưởng thụ một năm thời gian ở bên Cố Thần, tuy hắn chỉ bị đương thế thân nhưng Lạc An tuyệt không tha cho kẻ dám tưởng đến nam nhân của hắn. Nghĩ nghĩ ánh mắt Lạc An càng trầm, lộ rõ một tia ác ý.

Một buổi cơm qua đi, Cố Thần nguyên hôm nay đều ở nhà chăm sóc Lạc An, Lạc An vẫn luôn giả vờ một biểu tình ngượng ngùng, e thẹn, đôi khi liếc nhìn Vu Ngạn một cái rồi sợ sệt gục xuống, mục đích của hắn là muốn làm Cố Thần càng thêm chán ghét Vu Ngạn, quả nhiên mỗi lần như thế Cố Thần mặt mày nhăn lại, lộ ra một tia chán ghét.

Vu Ngạn nhưng thật ra cũng chẳng để ý bọn họ, nguyên hôm nay vẫn luôn một chỗ không nói lời nào cuối lầu lướt điện thoại. Trong phong khách bâ người không khí trở nên yên tỉnh.

“Vu Ngạn hôm nay An An ở lại, em ấy sẽ ở phòng của tôi, cậu hẳn là không có ý kiến đi!” Cố Thần mở miệng phá vỡ bầu không khí yên lạng, ngữ khí lạnh lẽo mang theo một tia đe doạ. Hắn nói rồi nhìn mặt Vu Ngạn, bất quá biểu tình mặt vẫn như cũ, bình bình đạm đạm như là một chuyện bình thường.

“Ừ, tôi không có ý kiến gì” Vu Ngạn mở miệng, ngữ khí đều đều hết sức bình tĩnh.

“Vậy…vậy đã làm phiền cậu rồi” Lạc An lúc này thấp thỏm lên tiếng.

Vu Ngạn nghe song ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, Lạc An liền giật người rụt đầu xuống, Cố Thần thấy vậy liền giang tay che chắn tầm mắt Vu Ngạn lại “Cậu nhìn gì, đừng tưởng lại hại em ấy” ngữ điệu mang theo một tia chán ghét khó chịu.

“Ò, không phiền” Vu Ngạn thấy vậy lên tiếng xong liền cúi xuống lướt điện thoại, không để ý nữa.

Tối hôm ấy Lạc An liền trụ ở phòng ngủ Cố Thần, Cố Thần vẫn một bộ ôn nhu săn sóc, hai người họ một người săn sóc một người ngượng ngùng đỏ mặt ân ân ái ái không để Vu Ngạn vào mắt, ở hai người xem ra Vu Ngạn là một cái dư thừa người. Cứ như vậy trôi qua một đêm.

Lời tác giả:

-Hilo mọi người, bộ truyện mới đã ra lò, bất quá mọi người ai tỏ lòng thương tặng cho mình ít vàng nga, mình hết tiền đọc truyện òi, đang khúc hay a, mong mọi người thương thương tặng cho tui ít tiền nga.

Ái mọi người nhìu lắm. MOA MOA Moa.