Mục Tiểu Ly tỉnh giấc khi ánh nắng buổi sáng chiếu rọi qua rèm cửa sổ,cô đưa mắt nhìn khắp phòng như để tìm kiếm hình bóng quen thuộc mỗi ngày.Nghe có tiếng nước chảy bên trong nhà tắm cô khẽ mĩm cười ngồi dậy, mấy ngày qua cảm giác hạnh phúc từ anh mang lại khiến cô choáng ngợp, lúc nào cũng quan tâm lo nghĩ cho cô khiến cô cảm giác mình sắp thành một đứa trẻ hư mất rồi.
Cánh cửa phòng tắm mở ra,Vệ Cảnh Phong bước ra thấy cô đã tỉnh giấc liền công môi cười nói.
"Dậy rồi sao?Sao không ngủ thêm chút nữa."
"Em ngủ đủ rồi,anh cứ bắt em ăn ngủ mãi em sắp thành heo mất rồi."
"Em có thành heo thì cũng là một chú heo dễ thương mà, anh thích là được rồi."
"Sao em lại không biết ông xã em lại dẻo miệng như vậy chứ!"
"Chỉ với mình em thôi."
Tiểu Ly nhìn anh khẽ mĩm cười hài lòng, nhìn thấy anh đang chuẩn bị quần áo cô ngạc nhiên hỏi.
"Hôm nay cuối tuần anh cũng đi làm sao?"
"Anh còn một số việc ở công ty cần giải quyết,anh sẽ về sớm. Được rồi xuống nhà ăn sáng thôi."
"Anh xuống trước đi,em vệ sinh xong sẽ xuống ngay."
"Được."
Vệ Cảnh Phong xuống nhà đã thấy thím Trương chuẩn bị phần ăn sáng xong xuôi.Nhìn thấy bát cháo nghi ngút khói để ở chỗ Tiểu Ly hay ngồi hắn khẽ hỏi.
"Sao lại để cô ấy ăn cháo mãi thế?"
"Thiếu gia không biết thôi, thiếu phu nhân dạo này dạ dày không được tốt nên ăn thanh đạm một chút sẽ tốt hơn."
"Cô ấy không khỏe sao?Sao không ai nói với tôi vậy?"
Vừa đúng lúc Tiểu Ly bước xuống, thấy sắc mặt hắn có vẻ khó chịu cô liền hỏi.
"Có chuyện gì vậy ạ?"
Vệ Cảnh Phong nghe tiếng cô thì liền quay lại kéo cô ngồi vào bàn, ánh mắt lộ lắng nhìn cô hỏi.
"Em không khỏe sao không nói với anh?"
"Em vẫn bình thường mà."
"Bình thường tại sao ngoài bát cháo này ra em không ăn được thứ gì là sao?Em đang dấu anh chuyện gì đúng không?"
Có nên nói với anh ấy chuyện mình mang thai không? Anh ấy có thích trẻ con không?Lỡ như mình nói ra, anh ấy lại càng không vui hơn thì sao? Cảnh Phong thấy cô im lặng thì không được vui,quay sang Lưu quản gia nói.
"Ông Lưu, gọi Thiếu Hy đến đây cho tôi."
"Cảnh Phong không cần đâu,em không bị gì cả.Chẳng qua dạo này em thấy chán ăn chút thôi, không cần gọi anh ấy đâu."
"Lần trước khi anh chưa đi công tác em đã bị như thế rồi, mãi đến bây giờ em vẫn như vậy có khỏi đâu. Ông Lưu mau gọi cậu ấy đến đây!"
Tiểu Ly lo lắng hiện rõ ra ngoài mặt, nếu để Lục Thiếu Hy đến đây chẳng phải chuyện cô mang thai sẽ lộ tẩy sao? Không phải là cô không muốn cho anh biết cô mang thai, nhưng cô chỉ sợ thứ tình cảm anh đang dành cho cô chỉ là nhất thời, hoặc giả chỉ xem cô như người thay thế.Nên sự xuất hiện của bảo bối sợ sẽ làm anh không vui, có khi còn buộc cô từ bỏ. Cô vội giữ lấy tay Cảnh Phong giải thích.
"Cảnh Phong anh nhìn em đi, trông em có giống một người bệnh hoạn không?Em rất khỏe mạnh, thật đấy!Em biết anh quan tâm em, nhưng cũng không thể làm phiền bác sĩ Lục như thế.Em chỉ là thích ăn cháo thôi,anh đừng lo lắng quá."
"Không lừa anh đấy chứ?"
"Không lừa."
Vệ Cảnh Phong nhìn cô như thăm dò rồi nhẹ nắm lấy tay cô.
"Không được dấu anh nếu em không khỏe nhớ không?"
"Em biết rồi."
"Ăn sáng đi."
Vệ Cảnh Phong kéo cô ngồi vào ghế, Tiểu Ly vừa ăn đôi lúc lại len lén nhìn anh.Bất chợt cô hỏi.
"Cảnh Phong,anh... Có thích trẻ con không?"
Cảnh Phong ngừng ăn quay sang nhìn cô,sao tự dưng cô lại hỏi như thế! Hắn như đắn đo suy nghĩ rồi nhìn cô nói.
"Không thích lắm,em hỏi để làm gì?"
"Không... không có gì.Chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi."
"Em có muốn đến công ty anh không?"
"Đến công ty của anh sao?"
"Đúng vậy,em ở nhà cũng chán mà đúng không?"
"Em..."
"Thiếu phu nhân cô có điện thoại."
Tiểu Ly còn chưa kip trả lời thì thím Trương đã mang điện thoại đến, Tiểu Ly nhận lấy điện thoại."Cảm ơn thím Trương."
"Alô."
"Tiểu Ly là mẹ đây, hôm nay con về nhà một đi mẹ có chuyện muốn nói với con."
"Có chuyện gì vậy ạ?"
"Con cứ về nhà đi đã, không tiện nói qua điện thoại đâu."
Tiểu Ly ngước mắt nhìn về phía Cảnh Phong, thấy anh vẫn đang nhìn cô như đang muốn biết có chuyện gì.Cô quay đi rồi vội trả lời bà.
"Con biết rồi, lát nữa con sẽ về."
"Được."
Tiểu Ly cúp máy đưa điện thoại lại cho thím Trương,Vệ Cảnh Phong không nhịn được lên tiếng hỏi.
"Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì, mẹ nói là nhớ em nên muốn em về nhà thôi."
"Hôm nay sao?"
"Vâng."
"Vậy em ăn nhanh đi rồi chuẩn bị,anh đưa em sang đó tiện thể đến công ty luôn."
"Không cần đâu,em đi taxi là được rồi."
"Không được, để em đi một mình anh không yên tâm.Em cứ ở bên nhà mẹ chơi khi nào xong việc anh sẽ đến đón em."
"Vâng."
Tiểu Ly cho muỗng cháo vào miệng nhưng chẳng cảm nhận được vị gì. Trong lòng cô vẫn đang băn khoăn suy nghĩ.Sao mẹ lại gọi về gấp như vậy, chẳng lẽ... chị ấy về rồi sao?"