Tất cả thang máy đều đang hoạt động, Minh Dao thấy thang máy lúc cô đi vào buổi trưa đang dừng lại ở tầng gần đó nên bước tới định bấm thang.
Bất ngờ, Giản kéo cô lại:
“Đừng quậy, đây là thang máy chuyên dụng dành cho chủ tịch khách sạn, cần phải quẹt thẻ.”
Minh Dao sững sờ vài giây:
“Chủ tịch…..thang máy đó... chuyên dụng hả?”
Giản Ninh châm chọc:
“Đương nhiên nếu cậu trở thành phu nhân của chủ tịch thì có thể dùng, nhưng chủ tịch của Châu Dật hình như vẫn chưa kết hôn, nên hiện tại chỉ có một mình anh ấy có thể sử dụng”.
Giản Ninh thường buôn dưa với Minh Dao về một số nhân vật nổi tiếng, hiện tại đang nói đến Kỳ Tự, liền bát quái nói cho Minh Dao nghe:
“Có rất nhiều phụ nữ có ý tưởng này, mình nghe nói anh ta có phòng riêng trong khách sạn, một số người cố ý vào đây ở, còn tìm mọi cách đi gõ cửa phòng anh ta”.
Minh Dao nghe được trái tim liền run lên.
Cuối cùng cô cũng hiểu lý do tại sao buổi trưa người phục vụ không cho mình vào thang máy.
Đồng thời, một số cảm giác xấu hổ kỳ lạ cũng ngày càng thêm mãnh liệt.
Vậy chắc người đàn ông đó nhất định nghĩ rằng mình cũng là một trong số những người chủ động gõ cửa phòng anh ta đúng không?
Minh Dao nhắm mắt lại, siết chặt tay của Giản Ninh:
“Nói đi, cậu muốn bị chặt như thế nào.”
Khuôn mặt ngây thơ đang nói chuyện sôi nổi của Giản Ninh:
“Hả???”
Lúc này, thang máy bên cạnh đã tới, Minh Dao nhìn thoáng qua rồi bước nhanh vào:
“Quên đi, để cậu sống khoẻ mạnh thêm vài ngày nữa”.
Giản Ninh:
“?”
Từ khách sạn đi ra, Minh Dao lấy điện thoại di động ra đặt xe. Có lẽ là khách sạn ở vị trí đông đúc, phía trước có hơn 50 người xếp hàng đợi xe.
Minh Dao chỉ có thể kiên nhẫn chờ, lâu lâu lại lấy điện thoại ra nhìn.
Vài phút sau, một chiếc Bentley chậm rãi dừng lại.
Lúc đầu Minh Dao cũng không để ý, dù sao cũng có rất nhiều xe ra vào khách sạn. Nhưng ngay sau đó, chiếc xe dừng lại trước mặt cô, và —
Cửa sổ xe được hạ xuống.
Minh Dao ngước mắt lên, thấy rõ người ngồi trong xe ở băng ghế sau liền giật bắn người.
Má ơi cứu mạng!
Tại sao anh ta... anh ta... anh ta lại xuất hiện?! Tôi thật không phải cố ý gõ cửa phòng anh tôi sai rồi còn không được sao?!
Nhịp tim của Minh Dao tăng nhanh đến điên cuồng, hai chân của cô như bị khóa chặt tại chỗ, không thể cử động được.
Cho rằng người đàn ông này đang muốn chế giễu hành vi nhận người thân của cô, ai ngờ anh ta chỉ bình tĩnh nói một câu –
“Minh tiểu thư, cô làm rơi đồ”.
Minh Dao hơi choáng váng.
Sao anh ta biết mình họ Minh?
Mình có làm rơi đồ hả?
Rất nhanh Minh Dao liền nhớ ra – không sai, buổi chiều cô làm rơi một bên hoa tai, chẳng lẽ là rơi ở chỗ anh ta?
Minh Dao cẩn thận hỏi:
“Là hoa tai của tôi sao?”
Kỳ Tự không trả lời phải hay không phải, chỉ từ trong xe đưa ra một hộp trang sức.
Cánh tay của anh để lộ ra bên ngoài, cổ tay áo phẳng phiu, tinh xảo, thấp thoáng logo của chiếc măng-sét bằng thép không gỉ, để lộ ra một phong thái không tầm thường.
Minh Dao nhìn chằm chằm vào tay anh, do dự vài giây, vẫn là theo bản năng mà nhận lấy.
Còn chưa kịp mở ra xem, cửa sổ xe từ từ đóng lại, chiếc xe điềm nhiên chạy đi và biến mất khỏi tầm mắt.
Vậy là đi rồi?
Minh Dao hơi bối rối, cô rũ mắt mở chiếc hộp ra.
Cứ tưởng trong đó là chiếc hoa tai cô đánh rơi, ai ngờ nằm lặng lẽ trong hộp lại là đôi hoa tai kim cương tua rua cắt hình con bướm đã khiến Giản Ninh tức giận bỏ vào nhà vệ sinh ở buổi triển lãm trang sức.
Dưới màn đêm, những viên kim cương trên đôi hoa tai phản chiếu ánh sáng lấp lánh sang trọng.
Minh Dao đặt một dấu chấm hỏi:
“……?”
Cho đến khi đã về đến ký túc xá rồi, Minh Dao vẫn còn ngây ngốc.
Hoa tai, người đàn ông này là lấy nhầm, hay……đưa nhầm người?
Họ hoàn toàn không quen biết nhau, nhiều nhất là chỉ thấy mặt nhau có 2 lần, còn là 2 lần đặc biệt xấu hổ nữa, anh ta không cần thiết phải tặng món quà quý giá như vậy cho mình chứ?
Minh Dao cảm thấy người ta không cười nhạo cô lúc cô gọi 2 tiếng “anh trai” đã là lịch sự lắm rồi.
Suy nghĩ cả nửa ngày Minh Dao cũng không nghĩ ra được nguyên nhân vì sao Thái tử gia tập đoàn SG lại tặng quà cho mình.
Cô thà tin rằng đối phương thật ra muốn trả lại hoa tai cô làm rơi nhưng không cẩn thận lấy nhầm thành món này thôi.
Ký túc xá rất yên tĩnh, chỉ có một mình Minh Dao. Hầu hết tất cả sinh viên năm 4 đã chuyển ra ngoài sống, Minh Dao cũng đang tìm nhà nhưng vẫn chưa tìm được căn nào phù hợp.
Cô tắm xong lên giường nằm, mở kịch bản ra xem như thường lệ.
Cô ghi chép lại những cảm nhận mà mình đã quan sát được trong buổi triển lãm hôm nay.
Viết xong, cô đọc qua một lần nữa.
Lâm Vân Vân và Cố Viễn gặp nhau lần đầu tiên tại buổi triển lãm trang sức. Vì Vân Vân và bạn gái bạch nguyệt quang của Cố Viễn quá giống nhau nên Cố Viễn đã cố tình tặng cô ấy một món quà và giành được sự hảo cảm của cô gái trẻ chưa từng hiểu rõ thế giới này.
Minh Dao vừa đọc lại vừa xúc động mắng một câu:
“Tra nam”.