Chương 47: Kỳ Tự Trở Về

Tiễn bọn họ đi, Minh Dao bước vào văn phòng của Điền An Ni. Điền An Ni nhìn thấy cô thì mỉm cười hỏi:

“Thế nào, thấy hai đàn anh của em có nhiệt tình không?”

Minh Dao mím môi gật đầu, mắt nhìn ra ngoài cửa, hạ giọng nói:

“Hoá ra ở ngoài bọn họ rất hài hước nha, em còn tưởng cả hai đều rất lạnh lùng chứ, em thường thấy họ tham gia các hoạt động nhưng không mấy khi cười”.

“Kia đều là hình ảnh thôi”.

Điền An Ni nhìn Minh Dao:

“Giống như em vậy, cũng yêu cầu cần một hình ảnh thu hút fans hâm mộ”.

Minh Dao tò mò:

“Hình ảnh gì ạ?”

Điền An Ni cười nhạt một tiếng, úp úp mở mở nói:

“Vốn dĩ chị đã chuẩn bị một ít, nhưng đột nhiên vừa nãy chị phát hiện có một cái rất thích hợp với em. Chị cần phải sắp xếp một chút, mấy ngày nữa em sẽ biết. Nhưng mà nói trước, đến lúc đó em nhất định phải phối hợp với chị. Chị hy vọng trước khi em vào tổ của đạo diễn Tống sẽ giúp em tạo ra một làn sóng nổi tiếng.

Minh Dao rất tin tưởng năng lực của Điền An Ni, cô gật đầu:

“Dạ, em chắc chắn sẽ phối hợp”.

*

Vào buổi chiều, Điền An Ni đưa Minh Dao đến studio đã hẹn để chụp ảnh tuyên truyền. Minh Dao có lớp nền tốt, hơn nữa còn trẻ tuổi, chỉ cần trang điểm một chút đã có hình tượng tươi tắn và tinh tế.

“Búi tóc lên đi, làm cho tóc phồng bồng bênh lên”.

Điền An Ni đứng bên cạnh tự mình chỉ đạo:

“Đừng gợi cảm, đừng quyến rũ, chọn khuyên tai hoa anh đào nhỏ, đúng đúng, có cảm giác em gái nhà bên đấy…..”

Cứ như vậy họ ở studio chụp 4-5 bộ trang phục, cuối cùng ekip cũng hoàn thành việc chụp trước giờ cơm.

Sau khi thay quần áo, Điền An Ni đưa Minh Dao đến thẳng nhà hàng mà Lương Hằng đã đặt, họ gặp mặt nhau và vui vẻ ăn tối.

Đây là bữa tiệc chào đón do hai tiền bối tổ chức cho Minh Dao, Minh Dao rất vui và có cảm giác thân thiết như trở về nhà.

Giữa chừng, Điền An Ni chụp một vài bức ảnh chung của họ bằng điện thoại của mình, Minh Dao cũng không để ý, lúc đó cô vẫn đang nói chuyện rất thân thiết với Lương Hằng và Trác Tự Kiêu, mọi người hoà hợp, khi chụp ảnh nụ cười cũng rất tự nhiên.

Vừa ăn xong, bỗng nhiên Minh Dao nhận được Wechat của Kỳ Tự.



[Em đang ở khách sạn sao?]

[Em vẫn chưa trở về, sao vậy?]

[Có một số tài liệu trong máy tính ở phòng làm việc bên đó, anh phải qua xử lý một chút, có tiện không?]

Trái tim của Minh Dao nhảy thót lên, vội buông đũa.

[Anh về rồi?]

[Ừ]

Ngay lúc này Trác Tự Kiêu gắp cho Minh Dao một phần gạo nếp ngó sen.

[Yêu yêu, ăn cái này đi, ngọt lắm]

Lương Hằng nhíu mày.

[Yêu yêu gì vậy?]

[Đây là biệt danh dễ thương mà nhà tôi gọi cô em gái út đấy, không phải Minh Dao được gọi là Dao Dao sao, vừa vặn phù hợp.]

[Quê muốn chết, gọi Tiểu Minh không được à?]

[Tiểu Minh không quê chắc. Tôi gọi cậu Tiểu Lương chịu không?]

“……….”

Hai người này lại bắt đầu.

Nhưng Minh Dao không có thời gian quan tâm đến việc cãi vã của bọn họ, hiện giờ tất cả tâm tư đều tập trung chuyện Kỳ Tự đã quay về.

Cô lập tức cầm túi xách đứng lên.

[Thật xin lỗi, em có chút việc phải đi trước, mọi người cứ từ từ ăn, bữa này em mời nhé]

Nói xong Minh Dao liền chạy nhanh như chớp đến quầy tính tiền.

Cô lập tức bắt taxi đến khách sạn khi vừa ra ngoài cửa.

Lần này Kỳ Tự đi công tác khoảng 8 ngày, tính theo thời gian trải nghiệm 90 ngày mà Minh Dao đặt ra cho bọn họ, đã lãng phí gần một phần mười.

Cô gửi cho Kỳ Tự một tin trả lời khi đang trên đường trở về.

[không sao, anh qua đi, công việc quan trọng, một lát nữa em về]

Minh Dao cũng không biết tại sao tim lại đập rất nhanh, nhưng cảm giác này không phải khẩn trương, mà là một niềm vui và sự phấn khích nhảy nhót như chim sẻ không thể giải thích được.



Đáng chết, cô đang nhớ người đàn ông công cụ người ngọt ngào này ư?

Nếu không tại sao trên mặt lại hiện lên nụ cười vừa ngượng ngùng vừa biếи ŧɦái vậy chứ.

Minh Dao vỗ vỗ mặt mình.

Vị thế thân này, thỉnh cô bình tĩnh một chút, khống chế cảm xúc của mình lại đi.

Mười phút sau, xe taxi dừng lại trước cửa khách sạn Châu Dật, Minh Dao xuống xe đi thẳng đến tầng 28.

Cô không biết Kỳ Tự đã đến hay chưa, lại không thể nhắn tin hỏi, có vẻ như cô rất mong chờ anh đại giá quang lâm.

Mặc dù hiện tại, cô rất muốn gặp anh.

Lý do chính là đã bị hoang phí suốt 8 ngày, lúc trước cô rất vất vả mới tìm được một ít cảm giác thế thân, bây giờ gần như đã quên sạch.

Muốn học giỏi thì phải siêng năng:

“Cố Viễn” biến mất 8 ngày, ngày quay thử đang gần ngay trước mắt, Minh Dao phải cố gắng từng phút từng giây để bù đắp khoảng thời gian 8 ngày lãng phí này

Lặng lẽ dùng thẻ mở cửa, trong phòng yên tĩnh, Minh Dao cũng không biết được rốt cuộc Kỳ Tự có đến hay chưa.

Cô đặt túi xách xuống, giả vờ đi rót nước rồi liếc mắt hướng về phía phòng làm việc.

Cửa phòng đang mở!

Anh ấy đã đến……

Ực một tiếng, nuốt ngụm nước vào cổ họng, Minh Dao siết chặt bàn tay đang cầm ly của mình, đột nhiên chân tay có chút luống cuống.

Có nên chủ động đi qua chào hỏi không?

Nhưng có phải dáng vẻ bây giờ của mình giống như rất kích động, rất hưng phấn không?

Minh Dao chưa từng trải qua nên cũng không biết phải đối phó với tình huống này như thế nào, nhớ lại Lâm Vân Vân và Cố Viễn hình như cũng có cùng cốt truyện như vậy, liền chuồn về phòng ngủ mà không nói một lời.

Mở kịch bản ra, cuối cùng cũng tìm được tình tiết không khác biệt lắm trong tập 15.

Cố Viễn đi công tác 3 ngày, khi trở về, Lâm Vân Vân ra sân bay đón, hai người từ sân bay trở về nhà, sau đó…..

Minh Dao:

“………..”

Chết tiệt hai người có thể làm việc khác được không?