Sau khi cúp điện thoại, Minh Dao mở món quà mà Kỳ Tự tặng cô.
Đúng như dự đoán, nó giống món quà mà Cố Viễn tặng Lâm Vân Vân, đều là túi.
Chiếc túi mà Kỳ Tự tặng Minh Dao là kiểu đeo vai mini mới của một thương hiệu lớn, rất khó để mua được nó ở trong nước, mua được ở nước ngoài thì lại rất đắt.
Nhưng cô không phải Lâm Vân Vân, cô sẽ không bao giờ để mình làm thế thân cho người khác.
Cất chiếc túi lại trở về nguyên trạng, Minh Dao định đi tắm, lúc đi tìm đồ ngủ, cô thấy trong tủ quần áo treo nhiều áo sơ mi nam.
Minh Dao đứng ở đó, bỗng nhiên có loại cảm giác hoảng sợ không chân thật.
Cô đã nhớ ra rồi.
Trong kịch bản, sau khi Lâm Vân Vân chuyển đến nhà Cố Viễn, cô ấy cũng từng dừng chân trước tủ quần áo.
Cô ấy nhìn toàn bộ dãy quần áo được xếp ngay ngắn của Cố Viễn, trong lòng rất ngọt ngào, cảm thấy cuối cùng mình cũng bước vào thế giới của người đàn ông này.
Nhưng cô ấy không biết rằng từ đầu đến cuối mình chỉ là một thế thân mà người đàn ông kia lừa mình dối người thôi.
Từ góc độ của người ngoài cuộc, đột nhiên trong lòng Minh Dao cảm thấy rất khó chịu.
Cô đóng tủ quần áo lại, không muốn đứng đó nhìn nữa.
Nhanh chóng đi tắm rồi tắt đèn đi ngủ.
Nằm trên giường, Minh Dao nhắm mắt cố gắng ngủ, nhưng trong đầu của cô cứ hiện hết cảnh này đến cảnh khác, làm cách nào cũng không dừng được.
Nhớ lại lúc mình bị con chuột doạ sợ đến phát khϊếp, sự xuất hiện của Kỳ Tự như số mệnh an bài.
Ngủ không được, Minh Dao mở điện thoại và nhập các từ khoá như [Paris, khách sạn, tai nạn], cô nhanh chóng nhìn thấy các tin tức liên quan.
Kỳ Tự không có nói dối, vào ngày khai trương, một khách sạn thương gia cao cấp do SG làm chủ đã xảy ra tai nạn, còn có người bị thương.
Với tư cách là cấp cao của SG, việc anh tự bay qua xử lý là chuyện bình thường.
Tất cả đều hợp logic.
Vì vậy có thể là mình đoán mò, tất cả chỉ là trùng hợp?
Khoan đã, Minh Dao lại tò mò mở Weibo của Kim Đường.
Nội dung Weibo mới nhất của Kim Đường là:
[Anh đã đến, đêm ở Paris thật dịu dàng]
Hình ảnh hiển thị mặt bàn với bữa ăn tối cho 2 người, rất mơ hồ.
Một số fan đã hỏi trong phần bình luận
[Ai đến đấy, hehe, có phải bạn trai không?”]
Kim Đường gửi một icon mặt cười lập lờ nước đôi.
Lập tức Minh Dao nổi lên lòng nghi ngờ, kéo lên kéo xuống các phần bình luận.
Vài phút sau, Minh Dao nhận ra mình giống như một Sherlock Holmes đang điên cuồng tìm kiếm chứng cứ có thể chứng minh hai người đã gặp nhau, cô mới giật mình và tắt Weibo.
Cũng là mình nhỏ mọn.
Liên quan gì đến mình chứ.
Cứ coi như đúng là Kỳ Tự đi Paris để gặp Kim Đường, cũng có quan hệ gì với mình đâu.
Điều này không phải càng tốt sao? Cầm chắc kịch bản của thế thân, đến cuối cùng, cảm nhận những niềm vui, nỗi buồn mà diễn tốt vai Lâm Vân Vân, hắc mã xuất đạo, sau đó đi tới đỉnh cao của cuộc đời.
Ít nhất thì Kỳ Tự cũng đã giải thích, xin lỗi, thậm chí còn mua một món quà.
Cứ chấp nhận thôi, sau đó tiếp tục dựa theo kịch bản để trải nghiệm.
Không sai, chính là như vậy.
Minh Dao bình tĩnh lại, buộc mình phải tắt máy rồi từ từ chìm vào giấc ngủ trong mớ hỗn độn.
*
Khi cô tỉnh dậy vào ngày hôm sau, trước tiên Minh Dao gọi điện cho chủ nhà, sau khi giải thích, chủ nhà hứa tối nay sẽ tìm người diệt chuột tới thử xem sao.
Buổi sáng có tiết tiếng Pháp, Minh Dao rời giường thu dọn một chút, đang muốn ra ngoài thì đột nhiên nhân viên đến.
“Chào tiểu thư, tôi đến đưa bữa sáng”.
Sau 3 phút, Minh Dao ngơ ngác nhìn ba hàng thức ăn đang đợi cô.
Các nhân viên mặc đồng phục thể hiện sự nho nhã lễ độ:
“Kỳ tổng không biết thói quen ăn uống của tiểu thư, vì thế căn dặn chúng tôi mỗi loại đưa lên một ít, hi vọng hợp khẩu vị của cô”.
Nói xong, đoàn người cũng không ở lại quấy rầy cô nữa, kính cẩn rời đi.
Bữa sáng được bày biện như Mãn Hán Toàn Tịch (Đại tiệc Hoàng gia Mãn Hán, tương truyền là một đại tiệc lớn gồm 108 món kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán.) khiến Minh Dao không khỏi cảm khái, cảm giác thế thân không còn nữa, đổi lại thành cảm giác của Thái hậu Từ Hy.
Cũng đã đem tới rồi, không ăn thì phí. Minh Dao ăn no căng bụng xong thì nhắn cho Kỳ Tự một tin.
[Cảm ơn bữa sáng của anh. Ngon lắm.]
Kỳ Tự không trả lời.
Minh Dao cũng quen rồi, thế thân mà, không thể yêu cầu quá nhiều.
Sau khi ăn xong, cô gọi cuộc điện thoại nội bộ, tìm quản gia hôm qua tiếp đón cô, đưa thẻ phòng cho ông ta, nói:
“Phiền ông giúp tôi chuyển cho Kỳ Tổng, tôi phải đi bây giờ”.
Quản gia rất lễ phép:
“Cô chờ một chút, tôi sắp xếp xe cho cô”.
Minh Dao vội vàng khoát tay chạy ra bên ngoài:
“Không cần không cần, tôi có thể tự đi”.
Cô không muốn tiếp theo lại có một loạt oto dừng trước mặt mình, còn vị quản gia lại nở nụ cười tà mị:
“Hoàng hậu nương nương, hôm nay ngài muốn ngồi xe nào?”
Khách sạn Châu Dật cách trung tâm tiếng Pháp của Minh Dao không xa lắm, cô đi bộ đến đó là vừa kịp. Học xong 2 tiết đã là buổi trưa, Minh Dao bắt Taxi về nhà, liếc nhìn điện thoại lúc trên đường về.
Khung chat của Kỳ Tự vẫn là câu nhắn cuối cùng mà cô gửi vào sáng này.
Cho tới trưa anh cũng không nhắn lại.
Minh Dao dựa vào ghế sau ngơ ngác nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau, vẫn là không nhịn được mà lầm bầm:
“Bộ thế thân không cần mặt mũi sao. Lúc nào cũng không trả lời tôi. Hừ”.