Xe chạy về hướng trường Học Viện Điện Ảnh, cả hai đều không nói câu nào.
Minh Dao yên tĩnh ngồi ăn bánh, lâu lâu cũng sẽ ngẫu nhiên khẽ liếc nhìn Kỳ Tự.
Trong đêm tối, ánh sáng nhấp nháy thỉnh thoảng xoẹt qua gương mặt anh.
Kỳ Tự thật sự rất ưa nhìn, sóng mũi cao, trên lông mày mang theo một chút lãnh đạm và sắc bén, tuy không mềm mại nhưng rất phù hợp với khí chất của anh.
Anh ấy không phải kiểu người nhẹ nhàng như Kỷ Mộc Dương.
Nhưng Minh Dao không thể không thừa nhận rằng, anh ấy chính là khẩu vị của cô, nếu không cũng làm sao đạt điểm tuyệt đối ở lần gặp đầu tiên.
Nếu như không phải còn có một Kim Đường.
Nếu như...
Minh Dao bỗng dưng hốt hoảng, vỗ vỗ mặt, không biết vì sao mình lại nghĩ ra cái giả thiết này nữa.
Kỳ Tự thấy cô khác thường:
“Em đang suy nghĩ gì vậy?”.
Minh Dao ngồi thẳng dậy:
“Không”.
Sau vài giây an tĩnh, cũng không biết là chập mạch ở đâu, cô đột nhiên hỏi:
“Không phải anh nói chỉ ra mặt cho bạn gái sao”.
Lời vừa nói ra Minh Dao liền hối hận.
Chết tiệt, cô đang hỏi vấn đề xấu hổ gì vậy kìa.
Vội giải thích:
“Ý em là...”
Kỳ Tự thản nhiên ngắt lời cô:
“Bạn gái tương lai cũng có thể hưởng thụ trước đãi ngộ này”.
“……….”
Minh Dao hiểu những gì anh nói, ngẩn ra trong vài giây, có một cái gì đó đang quay cuồng trong lòng cô.
Cô mở miệng:
“Thật ra, chúng ta cũng mới biết nhau không bao lâu, anh có chắc……….cảm giác đối với em là thật không”.
Minh Dao hỏi thẳng anh:
“Anh xác định người anh thích là em sao?”
Lúc này xe đã chạy đến bên cạnh Học Viện Điện Ảnh, Kỳ Tự dừng xe lại, ngừng một chút, quay qua nhìn Minh Dao:
“Anh đưa em về còn phải quay lại công ty tăng ca, vấn đề hot search còn có rất nhiều việc tiếp theo phải xử lý”.
Nói xong không biết là đã nhìn thấy gì, rút một tờ giấy từ trong một chiếc hộp ra, rất tự nhiên mà lau đi vết chocolate bên môi của Minh Dao.
Anh nhìn cô, một khoảnh khắc, nhẹ nhàng thở dài:
“Minh Dao, anh không rảnh như em nghĩ”.
Minh Dao:
“……….”
Kỳ Tự không nói thêm nữa, nhanh chóng giúp Minh Dao tháo dây an toàn.
Nước hoa trên người anh có mùi rất dễ chịu, hương vị nhạt nhưng lại có thể khiến người ta sinh ra một loại dịu dàng hư ảo.
Khoảnh khắc anh nghiêng người sang, Minh Dao cảm giác được hơi nóng phả ra từ trong miệng anh.
Trong nháy mắt Minh Dao cảm thấy cả người nóng lên.
Cô có chút không tự nhiên, cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc bánh kem, giọng nói có chút bối rối:
“Vậy em về trước đây”.
Kỳ Tự ừ một tiếng.
Có lẽ là do khi nãy đột nhiên có vài giây tiếp xúc da thịt với nhau lúc anh ấy giúp mình lau vệt chocolate, hoặc cũng có thể là mùi đàn ông nhàn nhạt toả ra từ người anh, nói chung thời khắc này.
Minh Dao có chút loạn.
Cô nhanh chóng mở cửa xuống xe.
Trên đường trở về vẫn luôn suy nghĩ câu trả lời kia của Kỳ Tự.
Quả thật, khi công ty lên Hot Search và đối mặt với tình huống tiêu cực từ dư luân, anh không cần thiết phải lãng phí thời gian cho một thế thân như thế này.
Minh Dao phát hiện mình vậy mà lại có chút dao động.
Mặc dù ngay từ lúc mới bắt đầu Kỳ Tự đã thể hiện quá trực tiếp, các manh mối để lại cũng rất đáng hoài nghi, những việc trùng hợp đó hoàn toàn không thể nói một câu “trùng hợp” là giải thích được.
Nhưng.
Quả thật chỉ là do mình đơn phương kết luận.
Minh Dao vuốt vuốt khoé môi vẫn còn hơi ấm của mình và nghĩ...
Có khi nào Kỳ Tự thật sự thích cô và câu chuyện máu chó kia thật ra không tồn tại?
Có khi nào anh……và Cố Viễn không giống nhau.
*
Sau khi Kỳ Tự đưa Minh Dao về, vốn dĩ anh muốn quay lại công ty tiếp tục quan sát tình hình hiện tại trên mạng, xe đi được nửa đường thì có một cuộc gọi từ nước ngoài gọi đến.
Kỳ Tự liếc nhìn dãy số, mới đầu anh không có biểu hiện gì, điện thoại vang lên thật lâu mới bắt máy:
“Alo”.
Giọng nói rất mỏng, không có chút hơi ấm nào ngoại trừ sự lạnh lùng.
Đầu dây bên kia, một thanh niên gọi anh:
“Anh trai”.
“Em vừa ngủ dậy thì thấy tin tức trong nước, anh bên kia thế nào rồi?”
Kỳ Tự:
“Không có gì”.
Kỳ Yến có thể cảm giác được sự xa cách của anh, trầm mặc một lát:
“Vậy em không phiền anh nữa, anh nghỉ ngơi sớm một chút”.
Cuộc trò chuyện kết thúc trong bình lặng.
Giống như mặt nước tĩnh lặng vào ban đêm, một viên đá được ném vào, nhưng lại không nổi lên bọt nước nào cả.
*
Gần 10h tối, Kỳ Tự mới về đến công ty.
Vừa ra khỏi thang máy, trợ lý Hà Chánh chào đón anh:
“Chủ tịch đến rồi, trong văn phòng, tôi đang chuẩn bị thông báo cho anh”.
Kỳ Tự gật đầu, đi thẳng vào phòng làm việc:
“Biết rồi”.
Đẩy cửa ra, Kỳ Hành Viễn đang ngồi trên sofa uống trà, thấy Kỳ Tự bước vào, hơi nhướng mi.
Vẻ mặt Kỳ Tự lãnh đạm, ngồi vào chỗ của mình:
“Đã trễ thế này, ông đến đây làm gì?”.
Kỳ Hành Viễn đã quen với việc hai cha con luôn có một khoảng cách, nhấp một ngụm trà:
“Cùng mấy người bạn ăn cơm gần đây, biết chắc con đang tăng ca nên tới xem một chút”.
Im lặng.
Im lặng chính là một loại hình thức chống cự khác, Kỳ Hành Viễn rất hiểu tính cách con trai lớn của mình.
Ngừng một chút, ông nói:
“Chuyện ngày hôm nay xử lý rất tốt”.
Kỳ Tự mở ra một xấp văn kiện, đầu cũng không thèm ngẩng lên:
“Ông tới đây không phải chỉ để khen tôi chứ”.
Đúng là Kỳ Hành Viễn đến đây có việc, chỉ là ông không muốn thẳng thừng như vậy, nói chuyện với con trai chỉ toàn công việc.
Nhưng hiển nhiên, rõ ràng Kỳ Tự không muốn cùng ông nói chuyện phiếm.
Mỗi lời anh nói ra đều tỏ rõ sự tôn trọng, nhưng lại ngập tràn xa cách.
Kỳ Hành Viễn nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, đành phải nói vào vấn đề chính:
“Tiểu Đường bị thương, con có biết không?”