Cô phát định vị cho nhóm bạn gái thân.
[Nhấp vào để cùng ăn cơm với chị gái cô đơn]
Quản Tinh Địch: [Tối nay LPL thi đấu, chị Quản của cậu muốn đi xem soái ca]
Giản Ninh nhanh chóng trả lời OK, [Chị Ninh của cậu rảnh đây! Lập tức đến liền!]
Minh Dao gọi trước một chai rượu Sake trong khi chờ Giản Ninh đến và ngồi uống một mình trên chiếc chiếu Tatami trong một phòng riêng nhỏ.
Càng uống càng buồn bực, càng buồn bực thì càng bất tri bất giác mà uống nhiều hơn.
Không biết đã uống bao nhiêu, có lẽ là do mệt mỏi hoặc có thể do say rượu, Minh Dao cảm thấy hơi buồn ngủ và định bụng sẽ chợp mắt một lát.
Chưa qua bao lâu thì điện thoại trên bàn nhận được WeChat mới, nhưng Minh Dao không nghe thấy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, người phục vụ đã tới vài lần, ngượng ngùng đánh thức Minh Dao đang ngủ, cho đến khi anh ta đi vào lần nữa, điện thoại của Minh Dao đổ chuông, phục vụ nhanh chóng chạy đến bắt máy.
“Alo, xin chào, xin hỏi có phải là bạn của chủ nhân chiếc điện thoại này không?
Kỳ Tự:
“?”
Anh từ một đống văn kiện ngồi thẳng dậy, tâm tư đều dồn hết qua đây:
“Anh là ai?”
Nhân viên phục vụ:
“Chủ nhân chiếc điện thoại này ở trong quán chúng tôi uống say rồi ngủ quên, nếu anh quen biết có tiện đến đón cô ấy không?”
Kỳ Tự:
“……….”
Hai mươi phút sau, Kỳ Tự đã có mặt.
Phục vụ dẫn anh đến phòng ăn của cô, thấy Minh Dao vẫn đang ngủ say trên bàn.
Có một chai rượu sake rỗng.
Sau khi xác nhận sự an toàn của cô, Kỳ Tự trước tiên đi thanh toán, sau đó trở lại phòng vỗ vai của cô:
“Dậy dậy.”
Minh Dao không chút động đậy.
Kỳ Tự không kêu nữa, trực tiếp ẵm cô đi ra ngoài.
Có lẽ là vì có người chuyển vị trí của cô, cuối cùng Minh Dao cũng có chút phản ứng lại, cứ nghĩ ít nhất cô sẽ mở mắt ra nhìn Kỳ Tự, kết quả cô chỉ vặn vẹo hai lần, tìm một tư thế thoải mái tiếp tục ngủ, lẩm bẩm một câu trong miệng:
“Cậu bò lại đây sao, chờ cậu đã nửa ngày”.
“……….”
Sau khi ẵm cô lên xe, thắt kĩ dây an toàn, cuối cùng Kỳ Tự đã có thể ngồi xuống, yên lặng ngắm nhìn Minh Dao.
Lông mi của cô rất dài, có thể nhìn thấy những sợi lông tơ mịn trên làn da trắng nõn của cô.
Cứ như trẻ con, thật sạch sẽ.
Ký ức của Kỳ Tự cùng hình ảnh trước mắt chậm rãi giao nhau.
Lần cuối cùng anh gần gũi nhìn cô là vào ngày bắn pháo hoa hai năm trước.
Cô cầm một chai bia trong tay, miệng huýt sáo, sắc mặt đỏ ửng, mỉm cười toả sáng giữa đám đông.
Lúc đó cô nói năm mới vui vẻ.
Đôi mắt loé lên những màu sắc còn đẹp hơn pháo hoa.
———
Lúc Minh Dao tỉnh dậy đã là 7h30 sáng ngày hôm sau.
Ánh mặt trời chiếu vào phòng ngủ qua rèm cửa sổ mềm mại, phản chiếu những chiếc bóng lốm đốm trên sàn nhà. Đầu của Minh Dao nặng trĩu, cô chỉ cảm thấy gáy cổ hơi nhức, sau khi mở mắt ra, cô ngây ngốc hết mười giây, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy một góc 90 độ.
Minh Dao giật mình toát mồ hôi lạnh.
Hôm qua không phải cô đợi Giản Ninh ở quán ăn Nhật Bản sao? Đây là đâu?
Minh Dao như nhớ ra điều gì đó, ngay lập xốc chăn bông lên xem.
Còn tốt, quần áo hoàn chỉnh, thậm chí túi xách còn đang đeo ở trước ngực.
Minh Dao dùng sức xoa xoa đầu, lập tức lấy điện thoại ra, lúc này mới nhìn thấy tin nhắn mà Giản Ninh gửi cho cô chiều qua.
[Bảo bối, mình đυ.ng phải xe của người khác QAQ, không thể đến được, cậu tự ăn đi nha]
“……….”
Cho nên Giản Ninh không đến?
Vậy là ai đến?
Bây giờ cô đang ở đâu?
Tim của Minh Dao đập rất nhanh, cô bước xuống giường và cẩn thận quan sát xung quanh.
Phòng ngủ rất rộng, được trang trí bằng tông màu lạnh, toàn bộ đồ nội thất Bắc Âu sang trọng, nhẹ nhàng, thoạt nhìn rất trang nhã.
Nhưng cả căn phòng đều không thể tìm ra manh mối của chủ nhân.
Đứng ở giữa phòng, Minh Dao thất thần nhìn xung quanh, như bị mắc kẹt trong một dòng xoáy vô hướng, cô từ từ lùi lại, trong lúc lùi vô tình va phải thứ gì đó sau lưng.
Vừa cứng rắn vừa mềm mại, lại có chút ấm áp.
Minh Dao chưa kịp quay đầu lại, một giọng nói trầm thấp đã truyền xuống tai cô:
“Em đang tìm tôi à?”
Minh Dao từng đăng ảnh bộ dạng xù lông của chó mèo lên Weibo lúc chúng bị hù doạ, chỉ cần bây giờ có gương soi, cô cũng có thể thưởng thức hình ảnh xù lông của chính mình.
Minh Dao xoay người liền thấy Kỳ Tự đang đứng trước mặt.
Một khắc đó trong đầu của cô chỉ quẩn quanh hai chữ — cứu mạng.
Không thể nào, không thể nào, không thể nào.
Minh Dao lẩm nhẩm ba lần, vẫn không thể tin được mình lại qua đêm trong nhà người đàn ông này.
Cô đứt quãng, nói mãi không ra một câu hoàn chỉnh:
“Chuyện... chuyện đó... tôi... tôi tại sao... ở nhà anh”.
Kỳ Tự thản nhiên trả lời:
“Tôi gọi điện thoại cho em, nhân viên ở quán ăn Nhật nói em ngủ quên ở chỗ của họ.”
Minh Dao:
“……”