Nếu không phải đã biết trước mình và Kim Đường giống nhau, cô ấy và Kỳ Tự lại có mối quan hệ khó giải thích trên mạng, chắc chắn Minh Dao sẽ bị người đàn ông này làm cho rung động.
Cô bình tĩnh tự nhủ, tất cả chỉ là ảo giác.
Sự thân mật khác thường mà Kỳ Tự thể hiện với cô, tất cả đều là do gương mặt này.
Anh ta lừa mình dối người, nên bản thân cô phải tỉnh táo, không thể ôm ý tưởng không an phận.
Nói là giao dịch, nhưng Kỳ Tự không cho Minh Dao có quyền từ chối, chuyển tay lái đi thẳng ra khỏi bãi đậu xe.
Minh Dao nắm chặt dây an toàn, trong lòng cô tưởng tượng ra hàng trăm diễn biến cốt truyện kỳ lạ, nhưng cho đến khi xe đã chạy đến cổng trường rồi cũng không có chuyện gì xảy ra.
Người đàn ông ngồi bên cạnh không hề có hành động gây rối nào, anh ta thậm chí còn không nói lời nào với cô.
Là thật sự đơn thuần đưa cô trở lại trường học.
Minh Dao lặng lẽ sinh ra cảm giác tội lỗi, cảm thấy mình đúng là tiểu nhân.
Cô mím môi, nghiêng người nói:
“Cảm ơn Kỳ tổng đưa tôi về, nhưng chuyện này với số tiền vừa rồi là hai chuyện khác nhau, hay là anh cứ đưa tôi tài khoản đi”.
Kỳ Tự tháo dây an toàn cho Minh Dao, sau đó vẫn không nhúc nhích mà nhìn cô.
“Em cảm thấy trả tôi 4000 là đủ rồi sao?”
Minh Dao:
“……….”
Không phải chứ, chưa đầy một giờ trôi qua không lẽ tính lãi rồi?
Vay nặng lãi cũng không xấu như anh.
Minh Dao nhanh chóng nói:
“Vậy anh nói cho tôi biết muốn tôi trả bao nhiêu, tôi sẽ đưa.”
Kỳ Tự mặc kệ cô, chỉ giúp cô mở cửa xe:
“Về sau sẽ từ từ tính với em, đi về trước đi”.
“……….”
Minh Dao đứng đó nhìn chiếc xe của người đàn ông đi xa dần, cô lẩm bẩm, cái quái gì vậy.
Chỉ là 4000 tệ mà thôi, nói cứ như mình nợ anh ta nhiều lắm vậy.
Trên đường đi Minh Dao đã nghĩ kĩ rồi, nếu anh ta kiên trì không chịu cho mình số tài khoản, ngày mai cô sẽ đem tiền mặt đến khách sạn đưa anh ấy.
Dù thế nào thì cũng phải rõ ràng, cô không thích mắc nợ người khác.
Trong ký túc xá, Giản Ninh khó thấy mặt đã trở lại.
Cô nàng đã mua một căn hộ đơn ở trung tâm thành phố, vài ngày trước có nói sẽ trở lại để thu dọn đồ đạc và chuyển đi.
“Đang muốn gọi điện thoại cho cậu”
Giản Ninh kéo Minh Dao lại, thấp giọng hỏi:
“Đã xem tin nhóm chưa?”
Minh Dao lắc đầu:
“Làm sao vậy?”
“Trần Dung đã đăng một bức ảnh chụp chung với đạo diễn Tống lên đó, có vẻ như họ đã ăn tối cùng nhau, trông rất thân thiết, cô ta sẽ không chơi mấy chiêu trò gì để cướp đi vai diễn này chứ.”
Minh Dao nhíu mày.
Mặc dù đạo diễn Tống đã âm thầm hứa hẹn với mình nhưng không có thông báo chính thức nào, mọi thứ đều có khả năng thay đổi trước khi khởi động máy.
“Vừa rồi mình qua bên cạnh tìm Tinh Địch, không có đóng cửa, lúc quay lại đã thấy Trần Dung tới từ lúc nào, lén lút đứng trước bàn của cậu, cậu mau lại xem có mất gì không.”
Minh Dao quét mắt về phía bàn của mình:
“Mình không có đồ đáng giá”.
Đừng nói xấu sau lưng người khác, nếu không rất dễ lật xe.
Hai người vừa nói tới Trần Dung, Trần Dung liền xuất hiện.
Cô ta đang đứng cùng vài người bạn chung lớp, hình như muốn đi ra ngoài.
“Về rồi sao? Lúc nãy cô không có ở đây, Tống đạo diễn nói tôi báo với cô chiều mai đi quay thử”.
Đầu tiên là chụp ảnh chung, bây giờ lại cao giọng truyền lời, rõ ràng là ám chỉ cô ta và đạo diễn Tống có mối quan hệ không bình thường, cô ta có hy vọng lớn hơn để nhận được vai Lâm Vân Vân, tốt nhất Minh Dao nên biết khó mà lui, chủ động từ bỏ cạnh tranh.
Nếu là người bình thường, có lẽ sẽ thực sự làm như thế nhưng Minh Dao lại không.
Lòng không gợn sóng, mặt vô cảm trả lời:
“Tôi biết rồi”.
Trần Dung làm ra dáng vẻ xoay người rời đi, nhưng giây tiếp theo, người lại đi vào phòng của Minh Dao.
“Ah, Minh Dao, cô mua hoa tai kia sao?”
Minh Dao còn chưa hoàn hồn, Trần Dung đã vẫy tay gọi đồng bọn:
“Mau đến xem, đây là đôi hoa tai kim cương hai vạn mà tôi nói với mọi người đó, thì ra là Minh Dao đã mua rồi”.
Giản Ninh nghe vậy thì sững sờ, tầm mắt rơi vào trên bàn của Minh Dao, cô nhìn thấy một hộp trang sức màu xanh lam tinh xảo.
Minh Dao chưa kịp ngăn lại, Trần Dung đã nhanh tay mở chiếc hộp ra.
Nhưng món bên trong chỉ là một đôi hoa tai ngọc trai bình thường mà Minh Dao hay đeo.
Hàng không giống quảng cáo.
Giản Ninh cũng choáng váng.
Quản Tinh Địch cách vách nghe tiếng gió vội vàng chạy đến nhỏ giọng hỏi Giản Ninh:
“Có chuyện gì vậy?”
Giản Ninh lập tức cùng cô nàng kề tai nói nhỏ.
Trần Dung làm như vô tình phá vỡ bí mật của người khác, nở nụ cười giả tạo:
“Không thể nào Minh Dao, cô sẽ không chỉ mua một hộp trang sức ở buổi triển lãm chứ?”
Hàm ý đã quá rõ ràng.
Không đủ tiền mua trang sức, hãy mua hộp đựng trang sức.
Cuối cùng Minh Dao cũng đã hoàn toàn hiểu rõ vở kịch của Trần Dung.
Lúc cô ta đến phòng mình, chắc chắn đã thấy hộp trang sức trên bàn, lại còn mở ra, phát hiện bên trong chỉ là một đôi hoa tai bình thường, cho nên bây giờ lại quay lại, còn cố ý mang theo mấy người bạn học, mục đích chính là làm cho Minh Dao xấu hổ trước mặt mọi người, chụp lên đầu của cô một cái nón mang tên phù phiếm.
Quản Tinh Địch là người gốc Đông Bắc Trung Quốc, sau khi nghe xong ngọn nguồn từ Giản Ninh liền phun mấy lời thơm tho trực tiếp, ngay thẳng:
“Mẹ kiếp, Minh Dao có cho phép cô chạm vào đồ của cậu ấy chưa, bỏ xuống.”
Trần Dung cố ý bước sang chỗ khác:
“Tôi đang nói chuyện với Minh Dao, liên quan gì tới cô”.
Vì động tác nâng tay này, hoa tai trong hộp không kịp phòng ngừa mà bị ném xuống đất, phát ra âm thanh giòn tan.
Minh Dao sững sờ nhìn xuống đất.
Giản Ninh cũng nhìn sang, đồng thời mở miệng:
“Cô, Trần Dung cô —“