Sau vụ scandal bị cấm sóng, tài nguyên của Giang Tuyết Mạt giảm hơn phân nửa, hiện tại cô ta chỉ có thể đảm nhận những vai diễn nhỏ trong đoàn làm phim, hợp đồng quảng cáo cũng gần như không có nhiều.
Mà ngược lại Sở Tranh được nhiều đạo diễn để mắt tới, một phần do ngoại hình của cô xuất chúng, phần còn lại là vì lối diễn xuất tự nhiên và bộc lộ tốt nội hàm của nhân vật.
Điều đó khiến Giang Tuyết Mạt càng căm hận Sở Tranh hơn.
Vốn dĩ cô chỉ là một thế thân vậy mà lại cướp đi mọi thứ của cô ta.
Không những thế, dạo gần đây Cố Mặc Thâm vẫn thường tới đoàn làm phim, ngoài mặt có vẻ như đang khảo sát, nhưng thực chất là muốn tới thăm Sở Tranh. Ánh mắt anh nhìn cô chứa đầy thâm tình và ấm áp, còn nồng đậm hơn cả khi anh vẫn còn ở bên cạnh Giang Tuyết Mạt.
Nghĩ đến đây, tâm tình Giang Tuyết Mạt như rơi xuống vực sâu không đáy, trái tim bị một con dao găm đâu xuyên, máu tươi rả rích chảy ngược vào tâm can, đau đớn và xót xa vô cùng.
Giang Tuyết Mạt thầm thề sẽ không để Sở Tranh được sống yên ổn, nhất định sẽ khiến cô thân bại danh liệt.
Nhìn thấy Cố Mặc Thâm đang tươi cười trò chuyện cùng Sở Tranh dưới mái hiên nhà, Giang Ninh hậm hực đay nghiến: “Con điếm… lại dám công khai quyến rũ anh Mặc Thâm như thế! Thật muốn cào nát mặt cô ta mà. Anh Mặc Thâm cũng thật là, cô ta so với chị thì có gì cơ chứ! Vậy mà anh ấy lại đi chọn cô ta…”
Giang Tuyết Mạt vốn đã bực sẵn trong lòng, lại thêm bị Giang Ninh lải nhải bên tai khiến cô ta càng thêm khó chịu, cô ta cau mày hắng giọng mắng: “Im đi… không biết nói thì đừng mở miệng…”
Trái ngược với bầu trời đầy âm u trên đầu hai chị em nhà họ Giang, phía bên Sở Tranh và Cố Mặc Thâm tựa hồ có một vệt cầu vồng sặc sỡ.
Trải qua bao nhiêu chuyện, Sở Tranh cũng đã thông suốt rồi, cô không còn trốn tránh Cố Mặc Thâm nữa, mà trái lại đã chọn cách điềm tĩnh trò chuyện cùng anh, chỉ là mỗi lần anh ngỏ lời tình ý thì cô lại tìm đủ mọi đường để lẩn tránh. Điều đó khiến thâm tâm anh có phần hụt hẫng, nhưng không sao cả, anh vẫn còn rất nhiều thời gian để chờ đợi cô. Dù sao thì cô cũng đã kiên trì ở bên cạnh anh suốt ba năm, không lẽ anh lại không thể.
Mặc kệ trước kia cô ở bên anh là vì điều gì, nhưng anh tin chắc những gì cô dành cho anh đều là thật, cũng chính cô đã đưa anh bước ra khỏi ngưỡng cửa tăm tối của cuộc đời, đưa anh rẽ vào một con đường tràn ngập ánh sáng. Có lẽ, nếu như không có cô thì cuộc đời của anh đã sớm trượt dốc không phanh, không biết giờ này đang còn lang bạt ở nơi xó xỉnh nào nữa.
Có đôi lúc anh đã nghĩ, nếu như trước kia anh đối xử với cô tốt hơn một chút, quan tâm ân cần hơn một chút, thì liệu bây giờ hai người có thể ở bên nhau không?
Dưới ánh sáng mờ nhạt của buổi hoàng hôn, mái tóc cô bay bay trong gió, còn gương mặt anh đã điểm thêm một chút màu vàng nhàn nhạt, đó hẳn là dấu vết của thời gian.
Trò chuyện lan man một lúc, Cố Mặc Thâm đột nhiên nghiêm túc hỏi: “Tranh Tranh… em thực sự thích Tô Tử An sao?”
Lúc anh nói những lời này, trái tim anh quặn thắt từng cơn giống như có bàn tay vô hình nào đó đang giằng xéo trong l*иg ngực anh vậy.
Nếu như cô thực sự gật đầu vậy anh phải làm sao? Chúc phúc hay tranh đoạt?
Lần đầu tiên anh cảm thấy bất an và lưỡng lự…
Nhưng Sở Tranh lại không trực tiếp trả lời anh mà chỉ nhướng mày cười ngốc: “Anh nghĩ sao?”
Đúng lúc đó, tiếng của đạo diễn từ xa vọng tới: “Sở Tranh… chuẩn bị quay…”
“Ờ… tới ngay đây…” Sở Tranh hắng giọng đáp lại.
Lúc cô sắp sửa rời đi, Cố Mặc Thâm đột nhiên nắm lấy cổ tay cô kéo lại, một vòng ôm chặt cô vào trong lòng, cúi đầu xuống hôn đắm đuối đôi môi mềm mại của cô, dịu dàng nhưng đầy chiếm hữu: “Mặc kệ là em thích ai… cả đời này em cũng chỉ có thể thuộc về một mình anh thôi!”
Bị hôn bất ngờ khiến Sở Tranh có phần bối rối, vội vàng thoát khỏi vòng tay của Cố Mặc Thâm, luống cuống chạy khỏi đó.
Cố Mặc Thâm đưa mắt nhìn theo bóng lưng cô thấp thoáng trong buổi chiều tà, tựa hồ như một bức tranh thuỷ mặc nước sông, quơ đầu ngón tay chạm nhẹ lên khoé môi còn dính mùi son môi của cô, mỉm cười nhẹ, trái tim đập thình thịch rộn ràng như trống đánh.