Chương 5

Năm năm trước Từ Gia Ức và cha mẹ chuyển tới nước Mỹ, sau đó định cư ở Los Angeles. Lần này về nước là bởi vì cha cậu ta đột nhiên bị bệnh, tuy rằng không phải bệnh nghiêm trọng nhưng trong thời gian bị bệnh ông lại đột nhiên nhớ tới quê hương, hơn nữa trong nhà còn có tài nguyên chữa bệnh cho nên quyết định đi về nước.

Ngày thứ năm sau khi Lâm Ngạn và Từ Gia Ức gặp lại, đã mang quà tặng tới cửa thăm cha mẹ Từ Gia Ức.

Trong bữa ăn không thể tránh khỏi nói lên chuyện của hai người.

Cha cậu ta thấm thía nói với Lâm Ngạn: “Năm đó lúc tôi với mẹ của thằng bé nói muốn di dân, tiểu Ức phản đối. Thằng bé nói rất có tình cảm với cậu, không muốn rời xa cậu, vì chuyện này còn cùng tuyệt thực kháng nghị với chúng tôi. Nhưng là cậu cũng biết đứa nhỏ này từ bé là bị được chúng tôi nuông chiều, để thằng bé ở trước mặt còn không yên tâm, huống chi là cách xa đến như vậy xa.”

“Tiểu Lâm, tôi nói chuyện này là muốn cho cậu, tiểu Ức chưa từng bỏ cậu, là chúng tôi yêu cầu thằng bé đi cùng chúng tôi. Bây giờ các con có thể hòa giải trở lại đương nhiên rất tốt, nhưng không cần bởi vì chuyện quá khứ trách cứ thằng bé, thằng bé vẫn luôn không quên được cậu.”

“Ba ơi!” Từ Gia Ức bị chọc trúng chuyện trong lòng, gương mặt tức khắc đỏ hồng lên, ánh mắt nhìn sang bên Alpha.

“… Cháu biết rồi thưa chú.” Lâm Ngạn nhẹ nhàng chạm chạm tay Từ Gia Ức: “Khi đó chúng ta trẻ tuổi có một ít hiểu lầm, hiện tại nếu lựa chọn ở bên nhau một lần nữa nhất định sẽ không giẫm lên lại vết xe đổ.”

“Được, được.” Cha cậu ta nói: “Nếu như vậy tôi đã an tâm rồi. Bây giờ tôi lớn tuổi, lại có bệnh, không biết còn bao nhiêu thời gian, các con đã có tình cảm, thì không cần phí thời gian thời gian, nhân lúc còn sớm kết hôn đi, sau đó sinh mấy đứa nhóc, lúc tôi còn sống còn có thể gặp cháu ngoại.”

“Ba à!” Từ Gia Ức lại kêu một tiếng.

“Được rồi, ba không nói, chuyện của con với tiểu Lâm, giao cho con có được không?” Cha cậu ta bất đắc dĩ mà nói, duỗi tay nhéo cái mũi của Từ Gia Ức.

Thái độ cha Từ như vậy chính là biểu thị nhà họ Từ đồng ý chuyện của Lâm Ngạn với Từ Gia Ức.

Lâm Ngạn không nghĩ tới quá trình sẽ thuận lợi như vậy, bởi vì hắn vẫn luôn biết cha Từ không hài lòng với hắn. Không hài lòng khi hắn “Lừa” Từ Gia Ức tuổi còn nhỏ mà theo hắn, gạt cha mẹ tới sống cùng hắn ở khu chung cư tồi tàn nhỏ hẹp kia, không hưởng được phúc gì, khổ lại ăn không ít.

Hắn cũng biết, sở dĩ thái độ cha Từ chuyển biến, huyện này không liên quan gì đến tính cách hay hành vi của Lâm Ngạn, mà bởi vì bây giờ hắn cuối cùng cũng đã ở vị trí khiến người đỏ mắt kiêng kị thân phận địa vị.

Lâm Ngạn cúi đầu uống một miệng trà.

Những cám dỗ, âm mưu, giả vờ và cảm giác giả tạo này vốn khiến hắn vô cùng mệt mỏi, nhưng nếu tất cả đều là vì Từ Gia Ức vậy thì hắn l đều có thể chịu đựng.

Hắn là người đã kéo Từ Giai Ức từ trên mây xuống thế giới phàm nhân này, cho nên hắn không thể bỏ cuộc giữa chừng, khoanh tay đứng nhìn.

Đây là con đường dẫn đến sự hoàn hảo mà Lâm Ngạn đã đặt ra cho mình từ rất sớm, đó là cuộc sống tốt nhất mà hắn có thể tưởng tượng. Hắn đã đi chệch hướng trong một thời gian ngắn, nhưng điều đó không thành vấn đề vì hắn sẽ không cho phép điều đó xảy ra lần nữa.

.

.

Được cha Từ chấp thuận, hai người sớm bắt đầu hẹn hò với điều kiện phải kết hôn.

Hai tháng đầu trôi qua thật yên bình và ngọt ngào. Sau khi Từ Gia Ức về nước không tìm công việc, nhưng gia đình cậu giàu có, lại là Omega nhỏ nhất trong nhà, phía trên anh có hai anh em Alpha có năng lực hỗ trợ công việc kinh doanh của gia đình nên bố mẹ anh không mong đợi cậu ta sẽ đạt được thành tích nào ở nơi làm việc.