Chương 4

Cậu nói xong, không nhìn Lâm Ngạn nữa, đi đến phòng ngủ xách vali hành lý ra.

Lúc cậu cất sách vào vali hành lý cũng không đóng cửa phòng, Lâm Ngạn hiểu rõ, cậu đang để mình nhìn, xem cậu không lấy đồ vật không nên lấy nào.

Phòng làm việc là nơi hai người dùng chung, trong đó có đặt một số tài liệu mật liên quan đến công việc. Mấy năm trước Lâm Ngạn tự mình mở một công ty, công việc bận rộn sẽ có lúc tăng ca ở nhà. Mà Đồng Diệp là giảng viên đại học kiến trúc thiết kế, trong phòng làm việc có rất nhiều bản thảo và sách vở của cậu.

Thường thì buổi tối bọn họ cùng nhau làm việc, Lâm Ngạn ngồi ngồi ở một bên chiếc bàn lớn bằng gỗ gụ, xử lý tài liệu hoặc trả lời email. Đồng Diệp ngồi ở đối diện hắn, soạn bài hoặc là vùi đầu phác họa bản thảo của cậu.

Bọn họ sẽ chia nhau một đĩa trái cây cắt sẵn, nước đường vào mùa hè, hoặc súp lê vào mùa thu.

Có đôi khi một miếng quýt sẽ bị nghiền nát bởi một cái hôn, sau đó ngón tay dính dính nhớp nước sốt sẽ bám vào trên làn da một người khác làm nóng rực.

—— Không phải là không có những khoảng thời gian vui vẻ.

Trong phòng làm việc có hai mặt tường tủ sách, hai người mỗi người một bức, lúc này Đồng Dã đang lấy đi phần khó mua được trong bộ sưu tập sách khổng lồ của mình.

Cậu rất nhanh đưa ra lựa chọn, cẩn thận xếp sách vở và bản thảo cho vào vali, sau đó lấy giấy tờ tùy thân cho vào, sau đó cậu kéo vali đi đến phòng khách, bánh xe vali ma sát trên thảm nhà phát ra tiếng nhỏ.

“Em đã thu dọn đồ xong rồi.” Đồng Diệp nói. Cậu giống như đã chấp nhận sự thật phải rời xa Lâm Ngạn, đôi mắt cụp xuống đã không còn nước mắt nữa, chỉ là cả người nhìn vẫn cứ vô cùng suy yếu: “Cái khác là không có gì quan trọng, anh có thể đều ném đi… Hoặc là mang đi cho.”

Quần áo cậu trong phòng thay đồ, đồ dùng trong phòng tắm, bát đĩa trong bếp, những bức tranh sơn dầu và lọ hoa anh mua trong phòng khách đều nằm trong số những đồ vật được vứt đi hoặc là mang cho.

Những năm gần đây bọn họ chuyển nhà vài lần, cuối cùng sống ở chỗ này. Omega giống như một con chim làm tổ, nhặt từng cành cây và lông vũ từ khắp nơi trên thế giới, toàn tâm toàn ý biến căn nhà trống trải này thành tổ ấm của bọn họ —— cậu đã từng cho rằng sẽ cùng mình và Alpha ở chỗ này sống thật lâu, có lẽ đủ lâu để kết thúc nửa sau của cuộc đời dài đằng đẵng của mình.

Lâm Ngạn nói: “Tôi đóng gói cho cậu rồi gửi đến nơi cậu ở.”

“Không cần.” Đồng Diệp lắc đầu, làn da cậu trắng, nên màu đỏ tươi trong mắt và chóp mũi cậu trở nên đặc biệt rõ ràng, giống như những cánh hoa mận bị gãy trong tuyết. Cậu dùng sức một chút, đổi vali trong tay sang cầm bằng một tay, cúi đầu, khàn giọng nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa, em đi trước, tạm biệt.”

.

.

Cửa bị mở ra rồi đóng lại.

Lâm Ngạn ngồi ở sô pha phía bên phải —— vừa rồi lúc hắn vào cửa, thấy Đồng Diệp liền nằm ở chỗ này.

Trong không khí quanh quẩn hương vị tin tức tố Omega trở nên nhạt dần, mùi hương, mang theo vị ngọt thanh của quả táo. Nó dường như hòa lẫn với mùi thơm của một loại đồ ăn nóng nào đó trên bàn.

Qua thật lâu, Lâm Ngạn giống như mới bất giác ý thức được, Omega chờ hắn đến đêm khuya hình như còn chưa ăn cơm.

Bên ngoài trời vẫn đang có tuyết, Đồng Diệp không thể lái xe được, khả năng cậu sẽ mang theo vali nặng đầy sách đi qua khu biệt thự này, đi bộ đến con đường đông đúc hơn xuống núi, sau đó chờ đợi một chiếc xe taxi cho cậu đến một nơi không xác định.

Lâm Ngạn chật vật một chút.

Sau một lúc lâu, hắn giật nhẹ khóe miệng giữa tiếng gió kéo dài ngoài cửa sổ, đưa tay tắt ngọn đèn đứng.